Chương trước
Chương sau
Thạch Hạo liếc chéo, Nguyệt Thiền tiên tử muốn làm gì đây, chẳng lẽ cũng muốn nhúng tay vào? Trận chiến trước đây không lâu khiến nàng phải lựa chọn sao?

Ánh mắt nó đảo qua, đối phương vẫn bình tĩnh như cũ, nó ngược lại cũng không sợ hãi gì cả, mặc dù tuổi tác không lớn thế nhưng mọi sóng to gió lớn nó đều nếm qua cả, khai chiến với Tôn Giả, cho dù là đại giáo ở vực ngoại nó cũng chẳng sợ.

Thạch Tử Đằng nghe thế thì lộ ý cười, tuy đã trung niên thế nhưng lại có một loại anh khí, giống như là một tuấn kiệt tuổi còn trẻ, nói: "Nghị nhi có lẽ sẽ trở về."

Mọi người chấn động, Thạch Nghị thật sự sẽ trở về? Hoàng Đô chắc chắn sẽ trở nên náo nhiệt rồi.

Nguyệt Thiền tiên tử mỉm cười, gật gật đầu rồi mở miệng, nói: "Chuyện hôm nay bỏ qua đi, ta tận mắt thấy xung đột vừa nãy, người của hồ Ma Linh quả thật rất đuối lý."

Mọi người kinh ngạc, vừa nãy còn đối thoại vui vẻ với Thạch Tử Đằng, có ý định lựa chọn Thạch Nghị, thế nhưng giờ lại nói lời như vậy, rốt cuộc là muốn giúp ai đây?

Thạch Tử Đằng sắc mặt bình tĩnh, không có tỏ thái độ ngay lập tức, nếu như cứ thế rút đi thì không còn mặt mũi gì nữa, ngay cả sư điệt cũng cứu không được, vậy sẽ bị người nói gì đây?

"Tiên tử, dù gì cũng là người của hồ Ma Linh, như vậy không phải quá qua loa sao?" Một người đàn ông ở bên cạnh Thạch Tử Đằng mở miệng, biểu thị nghi vấn.

"Hồ Ma Linh rất ghê gớm sao, vậy là tư tưởng của các ngươi có chút vấn đề rồi, cung phụng chúng nó, cam nguyện làm nô, vứt hết tôn nghiêm." Thạch Hạo lên tiếng, trong miệng chẳng có từ nào lưu tình cả.

"Ngươi thật quá kiêu ngạo đấy!" Người đàn ông thấy thế thì lạnh lùng nói, sát khí không còn che giấu nữa.

"Nguyệt Thiền tiên tử, mạng người quan trọng, sư điệt của ta dù có lỗi thế nhưng cũng không thể bị người xử trí chứ?" Thạch Tử Đằng không chịu lùi bước.

Nguyệt Thiền tiên tử nhìn về phía Thạch Hạo, nói: "Huynh đài, cũng không cần đuổi tận giết tuyệt như vậy, lưu hắn lại một mạng đi."

Thạch Hạo suy nghĩ chốc lát, nếu như vừa nãy Nguyệt Thiền tiên tử đã giảng hòa không muốn đối lập với nó thì nó cũng không muốn làm căng lên, gật gật đầu, nói: "Được, nể mặt tiên tử ta không giết hắn."

Mọi người biết, chuyện này hơn phân nửa là bỏ qua, khó có thể có một trận chiến.

Mấy người con cháu và đường huynh đệ đứng bên cạnh Thạch Tử Đằng thấy thế thì cười lạnh, nói: "Vậy thì mời thả người."

"Ai nói với ngươi là ta sẽ thả người, dựa vào cái gì?" Thạch Hạo vẻ mặt lạnh lùng.

"Ngươi vừa nãy..." Người trung niên liền tĩnh ngộ, quả thật đối phương không có nói là sẽ thả người, chỉ là không giết mà thôi, giọng đầy căm hận nói: "Treo đầu dê bán thịt chó, thế ngươi nói như vậy là có ý gì?"

Thạch Hạo lạnh nhạt mở miệng, nói: "Vô vị, chỉ là cho nó một bài học mà thôi. Nếu như ngay cả một con nhện nhỏ mà cũng trừng trị không được, sau này đám sài lang hổ báo đến thì phải làm sao, ta không có giết nhưng không có thả nó ngay lập tức, ngoan ngoãn để nó chuộc tội."

Những lời này vừa ra khiến cho bốn phía thay đổi sắc mặt, mọi người thán phục. Đường đường là cường giả từ hồ Ma Linh mà lại cho rằng chỉ là một con nhện nhỏ, đây cũng quá ngang tàn mà.

"Cứ thế đi, vương tử phạm pháp tội như thứ dân, hồ Ma Linh tuy mạnh thế nhưng không thể quá kiêu ngạo, bị trấn áp như vậy thì cũng phải chịu chút giáo huấn." Thiên Hồ tiên tử mở miệng.

Hai tiên tử từ vực ngoại nói như thế khiến cho người thầm than, thiếu niên này lai lịch quả nhiên rất lớn, khiến cho các nàng đều phải lôi kéo.

Mấy người của Võ Vương phủ tức giận, chỉ có mỗi Thạch Tử Đằng sắc mặt vẫn bình thàn, gật gật đầu, nói: "Được, vậy thì để cho vị sư điệt này chịu chút cực khổ, mấy ngày nữa sẽ dẫn hắn đi, ta nghĩ lão nhân gia kia ở hồ Ma Linh cũng rất muốn dạy dỗ lại hắn."

Lời nói của hắn không chút rung động nào, không có khói lửa thế nhưng lại khiến người rét lạnh, lão gia hỏa kia cũng tới Hoàng Đô? Dù là ai thì trong lòng cũng rất nặng nề, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận.

Nói theo một cách nào đó, đây chính là một loại cảnh cáo đầy nghiêm trọng, ai dám làm bậy với Ma Chu thì sẽ rước lấy một sự trả thù đầy đáng sợ của vị lão tổ đó.

Thạch Hạo nghe thấy thế thì cười khẩy, nói: "Yên tâm đi, ta sẽ cố gắng dạy bảo nó, ngọc không mài thì không thể sáng, tên con cháu không biết trời cao đất dày như thế này thì phải trừng trị thật nghiêm."

"Ngươi..." Ở bên cạnh Thạch Tử Đằng, mấy người kia ánh mắt như phun ra lửa, nắm đám nắm chặt, các đốt ngón tay đều tái xanh.

Thạch Tử Đằng nhìn chằm chằm Thạch Hạo rồi xoay người tới bên chiếc thanh đồng chiến xa, hung thú gào thét, ầm ầm truyền ra xa rồi biến mất nơi không trung.

Còn có hai người không có rời đi, làm như phụng mệnh ở lại, muốn ở đây quan sát nhất cử nhất động của Thạch Hạo, bọn họ oán hận không thôi.

"Đừng quên các ngươi họ gì, các ngươi cũng không phải là nô bộc của hồ Ma Linh, các người đều là một mạch từ Hoàng tộc, bản thân không biết liêm sỉ thì cũng đừng làm cho cả Võ Vương phủ hổ thẹn theo."

Thạch Hạo lên tiếng, xem thường một cách trắng trợn, quả thật ở trước mặt nhiều người nói ra những lời như vậy khiến cho hai người tay tức đến tái xanh mặt mày, cuối cùng cũng xoay lưng rời đi.

"Không ngờ được miệng lưỡi của ngươi dẽo như vậy." Ma nữ cười nói.

"Người kính ta một thước ta kính người một trượng, bắt nạt ta chả lẽ không thể phản kích hả?" Thạch Hạo nói.

"Ta thấy việc ngươi xử trí con nhện nhỏ này thật là phiền phức, không bằng cứ giao cho ta sau này ta luyện thành thần dược, chắc chắn sẽ không thiếu phần của ngươi." Thiên Hồ tiên tử cười hi hi.

Những lời này rơi vào trong tai mọi người khiến cho ai nấy đều đau hết cả đầu, gan cũng to quá đi chứ.

Thạch Hạo mỉm cười, đương nhiên nó sẽ không đưa, ngược lại đã đắc tội với hồ Ma Linh rồi, loại chủ dược này không cần thiết phải tặng người khác, không bằng bản thân giữ lại, dù sao cừu đã kết không thể hóa giải.

Tuy rằng lần tụ hội này đều là thiên tài cả thế nhưng giờ lại có chút thay đổi, trải qua việc nháo loạn của Thạch Hạo rất nhiều người tỏ vẻ kiêu căng kều thu hết lại.

Bởi vì thiếu niên này quá mức chói mắt, ngay cả sinh linh thuần huyết mà cũng dám bắt giết, khiến cho bọn họ biết thêm được rất nhiều điều ở trong lần giao lưu này.

Đám sinh linh thuần huyết như Ly Long, Tất Phương đều đã tới, tất cả đều lộ tinh quang không biết đang suy nghĩ gì, tựa hồ cảm nhận được thứ gì đó.

Sau đó Thạch Hạo bắt đầu tìm bảo vật, lợi dụng Trùng Đồng để thăm dò cẩn thận, cho nên nó cũng tìm thấy được một vài vật liệu, mua được hai loại.

Xa xa, có một vài người oán hận nhau cũng đang khai chiến, con cháu danh môn cùng với con cháu vương hầu đều lợi dung cơ hội này để quyết đấu, cho nên rất nhiều người được xem chiến.

Thế nhưng đối với Thạch Hạo mà nói, những chuyện này không có chút sức hấp dẫn nào, nó tự mình đi chọn bảo cụ, tiến hành việc gọi là đào bảo.

Hương thơm tràn ngập, áo trắng phấp phới, Nguyệt Thiền tiên tử lả lướt tiến tới gần đó, nói chuyện với Thạch Hạo, việc này gây nên sự chú ý cho rất nhiều người.

Vượt ngoài dự liệu của Thạch Hạo, đối phương không hề lôi kéo nó mà chỉ trò chuyện vài câu, cũng chưa từng nói ra những lời kinh hãi thế tục gì cả.

"Nguyệt Thiền tiên tử càng ngày càng thông minh, rõ ràng là muốn lôi kéo người ta thế nhưng chẳng nói thứ gì, chỉ là từ từ nói chuyện, lưu lại một ấn tượng đẹp, tạm gác tất cả lại trong tương lai." Cách đó không xa, tiểu hồ ly đứng bên cạnh Thiên Hồ tiên tử lầu bầu.

"Nhiều lúc không có lựa chọn, không biết Trùng Đồng giả có trở về hay không, nếu giống như trong truyền thuyết có thể sánh vai với Thượng Cổ thần nhân, vậy thì có chút ý tứ." Ma nữ cười hì hì.

Thạch Hạo vẫn tìm kiếm xung quanh, ăn no căng cả bụng, chọn một ít vật liệu bảo cụ, sau đó lại uống một ly rượu ngon thì mới xoay người rời đi.

Bởi vì vào lúc này, buổi tụ hội cũng nhanh chóng tản đi, không ít người đã rời khỏi, nói tóm lại lần tụ hội này đã không còn ý nghĩa gì với nó nữa.

Nó trên đường trầm tư, hiện tại lại có chút trờ mong vực ngoại.

"Ngươi có biết vì sao Hoang Vực lại sắp loạn không?" Ma nữ đi tới, cùng nó đi ra phía ngoài, khuôn mặt đầy quyến rũ, vóc người như ma quỷ, khiến cho rất nhiều tuấn kiệt thiên tài nuốt nước miếng thầm oán hận, thiếu niên này có gì tốt mà hai vị tiên tử đều đến trò chuyện cùng nó, thật là không có thiên lý mà.

"Không biết, có thế giảng giải chút không?" Thạch Hạo rất muốn biết.

"Vực này, vô số năm trước chính là một cái lao tù, giam gữ rất nhiều kẻ ác." Lời nói của ma nữ khiến cho người khác kinh ngạc đến chết.

Trầm ổn, trấn tĩnh như Thạch Hạo lúc này cũng trợn tròn mắt, nó đột nhiên ngẩn đầu đối mặt với Thiên Hồ tiên tử, kinh ngạc nhìn nàng.

Ma nữ có phong thái tuyệt thế, điên đảo chúng sinh, quả thật là một mỹ nhân khó gặp ở nhân gian, ở Thạch Quốc cũng chỉ là Nguyệt Thiền tiên tử mới có thể sánh vai, nàng nhẹ nhàng thổi về phía Thạch Hạo một cái, mang theo một chút ít khiêu khích, ánh mắt lưu chuyển, cười nói: "Choáng váng?"

"Không, chỉ là giât mình." Thạch Hạo trả lời thật lòng.

"Đại loạn có liên quan tới việc đó." Thiên Hồ tiên tử trực tiếp nói cho nó biết.

Chuyện này tự nhiên khiến người khác chấn động, trong nháy mắt Thạch Hạo nghĩ đến rất nhiều chuyện, mọi suy đoán ở quá khứ đều lật đổ, so với tưởng tượng của nó còn nghiêm trọng hơn.

"Đương nhiên, đại hung thời Thái Cổ đều đã chết hết, thế nhưng sau đó có một vài sinh linh lẻn vào, hơn nữa trước kia những người đó cũng có lưu lại hậu nhân tội huyết, tổng hợp lại khiến cho bên ngoài chú ý."

Ngược lại ma nữ cũng rất thẳng thắn, trong lúc nói cười đều là những tin tức rất có giá trị với Thạch Hạo.

"Xem ra các ngươi rất lưu ý tới Hoang Vực, nếu không thì cũng sẽ không đi vào đây làm chi, muốn làm gì thế?" Thạch Hạo hỏi.

Làm bất cứ chuyện gì thì những người đứng phía sau đều phải có mục đích cả, nếu không Tiệt Thiên giáo với đại giáo vô thượng sau lưng Nguyệt Thiền tiên tử sao lại tranh chấp như vậy, tất nhiên phải có nguyên nhân của nó.

"Đương nhiên, không có kẻ địch nào vĩnh viễn cả, chỉ có mê hoặc và lợi ích vĩnh hằng mà thôi, lần chinh chiến này có thể tạo ra được Thần Linh chân chính." Ma nữ nói thẳng.

"Thần Linh chân chính?" Thạch Hạo ngạc nhiên, cảm thấy chuyện không bình thường, nó cảm thấy Hoang Vực sẽ xảy ra một hồi sóng lớn ngập trời, không chỉ bao phủ một khu vực, sẽ hoàn toàn đại loạn.

"Chân chính" hai chữ này đối phương nhấn mạnh, tựa hồ có ý khác nhau, lẽ nào sự nhận biết về Thần Linh có gì không giống sao?

"Hi hi..." Ma nữ nở nụ cười, nói: "Tuyệt đối không phải là Thần Linh trong miệng của các ngươi đâu, cũng không phải là nhen nhóm Thần Hỏa, cuối cùng có thể sẽ có người chết đi."

Thạch Hạo nghe thế thì vô cùng xúc động, tựa hồ ma nữ không đồng ý với thần linh của Hoang Vực, đây là có ý gì?

"Phong Thần, nhen nhóm Thần Hỏa, bình thường sao lại tắt, nói cho cùng bọn họ vẫn không thể đi tới được bước kia." Ma nữ nói ra mấy lời như vậy.

Dựa theo Hoang Vực, muốn tạo thành Thần Linh chân chính hiển nhiên chuyện tình ảnh hưởng quá lớn!

"Như thế nào mới tao ra được Thần Linh chân chính?" Thạch Hạo hỏi, tự nhiên nó rất muốn biết, thân là người trong vực này không nói những ước ao xa vời, tối thiểu cũng phải hiểu biết đôi chút.

"Đây chính là bí mật, ngươi muốn biết sau ngày lại lưu tâm chú ý, nếu như nhập vào Tiệt Thiên giáo ta nói không chừng tương lai sau nay ngươi sẽ gặp vận may lớn đấy." Ma nữ không nói chi tiết mà chỉ hấp dẫn như vậy.

"Không thể tiết lộ đôi chút sao?" Thạch Hạo hỏi.

"Vực này tuy trước kia là lao tù thế nhưng lại có thứ không tầm thường, đây chính là nguyên do của đại loạn, ngay cả đại giáo vô thượng cũng nghĩ ra được một vài thứ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.