"Khiêng bọn họ xuống!" Võ Vương quát lên, lệnh cho những người hầu mang những nguyên lão bị phế rời đi.
Nơi đây trở nên hừng hực, hào quang nóng rực, tựa như nơi nghỉ chân của thần linh, Võ Vương đứng ở trung tâm, được hào quang bao phủ khiến cho người khác có cảm giác không thể với tới được.
Đại Ma Thần không thích giết chóc, người chết cũng không quá nhiều. Mà Võ Vương cảm thấy còn có cơ hội, nếu như hắn có thể đột phá cảnh giới hiện tại thì có thể làm cho những người này phục hồi như cũ.
Đại Ma Thần ánh mắt lạnh lùng, cũng không có ngăn cản, bởi vì cơ bản thân ông không cho rằng những người này thuộc cùng một cấp độ với mình, cũng không phải là địch thủ phải lưu ý để đối phó.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, hôm nay cũng không phải là báo thù, cũng chỉ là chữa trị bệnh nặng kéo dài cho bộ tộc mình mà thôi, những người này ngày sau không đáng sợ chút nào.
Đám người Thạch Uyên sắc mặt xám như tro tàn, bọn họ cảm thấy ý nghĩa mà Đại Ma Thần để bọn họ sống sót, có thể cũng chỉ là để xem Thạch Nghị có hay là không quân lâm Hoang Vực mà thôi.
"Lão Thập Ngũ, đường do chân ngươi chọn, hỏi lại lần nữa, có hối lỗi hay không?!" Võ Vương hỏi, âm thanh lạnh lẽo không còn ôn hòa như trước nữa, có một luồng sát khí ép người.
Đáp lại câu hỏi của hắn là một chưởng của Thập Ngũ gia, một mảng phù văn tỏa ra, như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-hoan-my/2011381/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.