Chương trước
Chương sau
Thần hoàn treo trên cao, ánh sáng chói mắt bao phủ Nhóc Tỳ, lúc nhu hòa thì như thần nguyệt, chính giữa có một thân ảnh đúng đó, từng luồng ánh sáng tường hòa chiếu xuống, cực kì thần thánh. Lúc cường thịnh, thần hoàn như mặt trời nóng bỏng, thân ảnh ở trung tâm cực kì khiếp người.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người khiếp sợ, hắn rõ ràng đã đi trên một con đường như vậy, thập đại Động Thiên tương liên giao hòa lẫn nhau, hóa thành một vòng thần hoàn, thật sự là một kì cảnh.

Nhị Ngốc Tử trực tiếp sợ đến choáng váng, lẩm bẩm nói: "Điều này không chỉ dọa sợ Thượng Cổ đại năng, đoán chừng những gia hỏa Thái Cổ cũng phải giật mình."

Dù là Liễu Thần cũng kinh ngạc, hơn mười cành liễu xanh mơn mởn theo gió rủ xuống, hào quang lóe sáng phát ra, khiến nơi đây giống như tịnh thổ của thần linh.

Về phần người trong Thạch Thôn thì sớm đã sợ ngây người, điều này thật rung động, Nhóc Tỳ thời khắc này giống như một thiên thần, thần hoàn hừng hực bao phủ, khí tức khiếp người.

Bọn hắn chưa từng thấy qua một màn như vậy, chưa từng nghe nói qua. Đây là con đường Nhóc Tỳ tự mở ra, biến hóa đến một bước này, mặc cho ai nhìn thấy cũng cảm thấy giật mình.

"Ầm!"

Đột nhiên, thần hoàn giải thể, thập đại Động Thiên lại phân tán ra, bắt đầu phiêu đãng tại xung quanh Nhóc Tỳ.

"Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ đã thất bại?"

Tất cả mọi người kinh hãi, thất bại là chuyện nhỏ, nếu Nhóc Tỳ vì vậy mà bị thương kết cục khẳng định là hình thần câu diệt, như vậy thì thật đáng sợ.

"Không sao, hắn vẫn rất tốt!" Đại Hồng Điểu kêu lên.

Hùng Hài Tử đứng ở giữa sân, tựa hồ có chút mê hoặc, hắn cảm giác trong cơ thể hắn có một đoàn ánh sáng đang mở rộng, thật là kinh người, có chút ngoài dự đoán của hắn.

"Vù" một tiếng, hắn lại lần nữa dung hợp thập đại Động Thiên với nhau, tương liên lẫn nhau hóa thành một vòng thần hoàn sáng chói bao phủ lấy hắn, giống như thiếu niên thiên thần.

Tóc đen tung bay, ánh mắt trong sáng, cơ thể óng ánh, hơn nữa có thần hoàn hừng hực như vậy, mặc cho ai trông thấy đều sẽ run sợ nghĩ răng thiên thần hạ giới.

"Bề ngoài như thế này, dù là thần cũng không hơn bao nhiêu, hơn nữa hào quang của thần cũng không phải dùng Động Thiên tương liên biến thành, lại nói tiếp nếu như cùng cảnh giới chỉ sợ cũng không bằng hài tử hung tàn này." Nhị Ngốc Tử cảm thán.

"Cảm giác thật kì quái." Nhóc Tỳ tập trung cảm ứng, sau khi thập đại Động Thiên tương liên như vậy, thần lực tinh hoa đều cùng nhau truyền tới tẩm bổ thân thể hắn cùng với Chí Tôn cốt, mà quang đoàn kia phát ra càng thêm cường thịnh.

Từng sợi tinh khí vọt tới chui vào trong thân thể hắn, cả người hắn phát sáng, Chí Tôn Cốt nơi ngực hấp thu một bộ phận lực lượng cuồng bạo đã bình tĩnh lại, tiếp tục ngủ say rồi. Thế nhưng bên trong huyết nhục như trước có ánh sáng phát ra.

Cuối cùng, thập đại Động Thiên nổ vang, thần hoàn rung động chói mắt, ánh sáng chói lọi, tiến hành tẩy lễ thân thể Nhóc Tỳ, tẩm bổ chân thân hắn.

"Đây là ..."

Giờ khắc này tất cả mọi người nhìn ra sự khác thường, ánh sáng phát ra cả người Nhóc Tỳ không tầm thường, như thế nào mà càng lúc càng chói mắt như thế?

Cuối cùng những ánh sáng đó tại trong cơ thể hắn tạo thành một quang đoàn cực kì chói mắt.

"Mười Động Thiên tẩm bổ, từng luồng khí lành tập trung tại một điểm, điều này ... Thân thể thành Động Thiên?"

Đại Hồng Điểu lắp bắp kinh hãi, có cảm giác rất cổ quái, Nhóc Tỳ phảng phất như tự hóa thành một Động Thiên, cực kì chói mắt, thần tinh tuôn ra cuồn cuộn không dứt.

Hùng Hài Tử cảm thấy rất mơ hồ, chính là loại cảm giác này khiến hắn khó hiểu, lực lượng trong thân thể cuồn cuộn không dứt, tương đối quỷ dị.

"Đây là thần hoàn tự động dưỡng thành thân thể Động Thiên ... Không thể nào, điều này có thật không vậy?!" Nhị Ngốc Tử ngẩn người, sau khi nói ra những lời này, nó cũng khó có thể tin.

Nhóc Tỳ đứng thẳng trong sân, rốt cục cũng dần hiểu rõ, đây không phải Động Thiên nhưng lại giống như Động Thiên, tinh khí tuôn ra liên miên không dứt, nguồn gốc phát ra từ thập đại Động Thiên tẩm bổ.

Thế nhưng, nếu hiện tại hắn phát uy hoàn toàn có diệu dụng như Động Thiên, thật là huyền diệu, rắc rối.

Đây là Động Thiên sao? Định nghĩa như thế nào được, dù là Liễu Thần cũng một lúc lâu không nói gì, nhưng lại tương đối tán thưởng.

"Đây là thập đại Động Thiên cộng minh lẫn nhau, hợp lực tẩm bổ ra đấy..."

Quang đoàn trong cơ thể Nhóc Tỳ càng phát ra mãnh liệt, giống như một mặt trời vậy, mười Động Thiên tương liên cùng nhau phóng thích thần tinh tạo thành quang đoàn này.

Mưa ánh sáng mông lung, vô cùng tường hòa, yên ắng, chỗ này trở nên thần thánh, giống như một mảnh thần thổ.

"Ngươi muốn sử dụng nó như thế nào?" Xa xa, Nhị Ngốc Tử ánh mắt nóng rực cực kì tò mò hỏi.

"Còn phải nói, thập đại Động Thiên tất nhiên phải tẩm bổ riêng một loại bảo thuật, tương lại ta nhất định tìm được thần thông chí cường. Về phần cái trong cơ thể ta này, tất nhiên phải sử dụng mười Động Thiên, vì nó sẽ tự tẩm bổ bảo thuật độc nhất vô nhị của chính mình." Hùng Hài Tử đĩnh đạc nói.

Đại Hồng Điểu, Nhị Ngốc Tử kinh hãi, cẩn thận suy nghĩ, tên này thật sự lại khiến cho người khác rung động.

Lão tộc trưởng biết rõ, đứa bé này không nói đùa, trong cơ thể hắn có Chí Tôn Cốt, tương lai nếu trọng sinh nhất định sẽ hiển hóa ra thần thông độc nhất vô nhị của bản thân.

Hơn nữa, sau khi trải qua niết bàn, loại bảo thuât này càng thêm bất phàm, sau khi lột xác sẽ hoàn toàn bất đồng, thần uy cũng sẽ rất mạnh, thật khó có thể tưởng tượng.

"A ..., thập đại Động Thiên, một cái Động Thiên là một loại bảo thuật, hiện tại trong người xuất hiện một quang đoàn, liền bảo thuật của chính mình cũng có nơi để tẩm bổ rồi."

Hùng Hài Tử vô cùng vui vẻ, mắt to híp thành hình trăng lưỡi liềm.

Lần này hắn tự bước đi một con đường không giống người thường, không riêng gì thôn nhân rung động, liền Nhị Ngốc Tử già như vậy đều ngẩn người, dù là Liễu Thần cũng chịu xúc động mạnh, thất thần một lúc.

Đúng vậy, Liễu Thần bị hấp dẫn tâm thần, chăm chú suy tư, cẩn thận suy diễn, cuối cùng thở dài một tiếng, nói với Nhóc Tỳ: "Không tồi."

Gần đây nó thường xuyên khích lệ Nhóc Tỳ, đều xuất phát từ chân tâm, Hùng Hài Tử tại trên con đường tu luyện rất có thiên phú, hơn rất nhiều những người thường gọi là thiên tài, mỗi lần đều sẽ mang đến bất ngờ cho người xem.

Nhóc Tỳ không ngừng phóng thích thần hoàn, sau đó tách chúng ra, tất cả đều dễ dàng, cũng không có trở ngại gì, toàn thân thần huy tuôn ra khiến cho người sợ hãi thán phục.

"Cái Động Thiên này dưỡng Côn Bằng, Động Thiên này tạm thời dưỡng Toan Nghê, cái này ..." Hắn đếm từng cái, cực kì vui vẻ, dáng cười thật trong sáng.

Điều này lại để cho người khác không biết nói gì, vừa rồi còn uy thế cường đại giống như thiên thần, hiện tại lại cười hì hì như thế rồi.

Lúc chiến đấu thì thần uy lẫm liệt, lúc bình tĩnh lại giống như đứa trẻ nhà bên cho người khác cảm giác thân thiết, Nhóc Tỳ hành động theo cảm tính, rất chân thật.

"Tốt rồi, tẩy lễ cho ngươi đã xong." Liễu Thần nói.

Sương mù tán đi, hắn mười cành liễu rút đi, hào quang thu liễm, nơi đây lại khôi phục như bình thường ,không còn tinh khí mịt mờ bao phủ.

"Cứ như vậy là thành công rồi sao?" Nhóc Tỳ gãi đầu, tuy nhiên trong quá trình gặp nguy hiểm có mấy lần thân thể muốn phân liệt , gần như muốn hình thần câu diệt, nhưng cuối cùng đã vượt qua.

Hùng Hài Tử nghĩ lại cũng cảm thấy chóng mặt, khó khăn tràn ngập rồi đến kinh hỉ, cuối cùng hắn vui vẻ nở nụ cười, bộ dáng có chút khù khờ.

Thôn nhân từ trong rung động tỉnh lại, một đám hài đồng cùng xông đến với niềm vui sướng tràn ngập, tất cả đều kêu lớn nhào tới đè Nhóc Tỳ xuống mặt đất.

"Đè chết ta rồi!" Nhóc Tỳ kêu lên.

"Bây giờ một ngọn núi cũng đè không chết ngươi."

"Đúng thế, tộc trưởng gia gia nói hiện tại không trấn áp ngươi, tương lai ngươi sẽ phải hối hận, chúng ta cũng cảm thấy như thế. Vạn nhất về sau ngươi thành thần, lúc chúng ta già cùng đám tôn nhi nói về chuyện này, liền thần cũng từng khi dễ qua, chuyện này không đáng để khoác lác hay sao?"

"Ha ha trấn áp!"

Một đám hài tử nhào lên cùng hắn vật lộn, vẫn thân mật như khi còn bé, cảm tình rất sâu đậm.

Đoạn thân tình chân thành này sẽ vĩnh viễn khắc sâu trong nội tâm Nhóc Tỳ, sau bao năm trôi qua, vô luận thương hải tang điền hay nhân tình thế thái chìm nổi, hắn đều sẽ không quên.

Vui đùa qua đi, Nhóc Tỳ ngồi dậy, trên y phục đầy nếp nhăn, trông vô cùng bẩn.

"Hài tử, ngươi cũng không còn nhỏ, nên lấy một người mập mạp rồi." Thạch Phi Giao đi tới, sờ đầu hắn cười tủm tỉm.

Thạch Lâm Hổ nghe thế lập tức tiến lên kéo tay Nhóc Tỳ, nói: "Cảm thấy Hổ Nữu nhà ta thế nào, có đủ béo hay không?"

"Cái gì? Ta không muốn nghe!" Nhóc Tỳ dùng sức thoát khỏi tay hắn chạy trối chết.

"Ha ha ..." Một đám người cười to.

Chỉ có Nhóc Tỳ trốn phía xa, khuôn mặt nhỏ nhắn đen xì, không để ý tới bọn hắn.

Một đám người lớn tại đó đàm luận, tất cả đều rất cao hứng, cảm thấy những lời nói lúc trước có thể thành sự thật, Nhóc Tỳ nghịch thiên như thế, nói không chừng thật có thể bắt một con Thái Cổ Hung Thú còn non, ở nơi này thủ hộ thôn trang.

"Hài tử, không cần phải như vậy, nếu ngươi không muốn lấy những nữ oa trong thôn, ở bên ngoài nếu có người hợp ý thì tranh thủ thời gian mang về đây, chúng ta đều đang đợi uống rượu mừng đây này." Phụ thân Nhị Mãnh nói.

Nhóc Tỳ ở phía xa không dám lên tiếng.

"Đúng thế, có phải ở bên ngoài có mấy người mập mạp rồi không, tranh thủ thời gian mang về đây, chúng ta đều rất chờ mong."

"Không xem Đại Tráng ca của ngươi, hiện tại đã có em bé rồi, ngươi khi nào mới có hậu nhân để chúng ta mới triệt để yên tâm."

...

Một đám đàn ông cười hắc hắc, nói chuyện không kiêng kị gì.

Xa xa, đám Nhị Mãnh, Bì Hầu cũng nháy mắt ra hiệu.

Chỉ có Nhóc Tỳ không dám lên tiếng, xám xịt bỏ chạy.

"Ha ha ..." Mọi người cười to.

"Có thể tiến vào Hư Thần Giới rồi, có lẽ ngươi có thể đạt được ban thưởng." Đúng lúc này Liễu Thần mở miệng.

"Cái gì?" Hùng Hài Tử nhanh chóng vọt tới đầu thôn, nhìn lên Liễu Thần nói: "Ta có thể đạt được ban thưởng, có phải lúc ta đột phá mười Động Thiên không, Hư Thần Giới thiếu ta những thứ đó sao?"

Hắn một mực nhớ mãi không quên, sau khi trở về cùng Liễu Thần tỉ tê, nói Hư Thần Giới kia thiếu nợ không trả, chỉ là Liễu Thần một mực không có trả lời hắn.

"Trải qua vô tận tuế nguyệt, quy tắc trật tự tại Hư Thần Giới không còn như xưa nữa, nếu có người can thiệp vào sẽ sinh ra một ít thay đổi." Liễu Thần nói.

Nhóc Tỳ lập tức mở to hai mắt, kinh ngạc nói: "Liễu Thần, sẽ không phải là người chứ?"

Chẳng lẽ là Liễu Thần động tay động chân? Hắn thật sự nghi ngờ.

"Không phải ta, là bản thân quy tắc trật tự xảy ra vấn đề." Liễu Thần lắc đầu, nói: "Bản thân Hư Thần Giới là có linh, do chư thần sáng tạo, có lẽ còn sót lại thứ gì đó cũng nên."

"Ta đi có thể gặp nguy hiểm hay không?" Hùng Hài Tử giật mình hỏi.

"Sẽ không, ngẫu nhiên sẽ gặp chút ngoài ý muốn mà thôi." Liễu Thần không có nói rõ ràng.

"Ta sẽ đi ngay bây giờ!" Hùng Hài Tử bật dậy kêu lớn, có vẻ vô cùng hưng phấn.

"Ầm" một tiếng, cành liễu xuyên thủng vòm trời, mở ra một thông đạo thần bí, sấm sét vang dội, Phù Văn đầy trời.

"Phần thưởng của ta, ta tới rồi đây!"

Lúc này đã cách ba tháng, Hùng Hài Tử lại lần nữa xuất hiện tại Hư Thần Giới, tất nhiên sẽ dẫn phát một hồi sóng to gió lớn, rất nhiều người đều kính sợ, cũng có rất nhiều người hiếu kỳ, hắn vừa mới xuất hiện lập tức dòng người bắt đầu tấp nập.

Mong mỏi và lo lắng nhất không ngoài Thái Cổ Thần Sơn, bọn hắn một mực đang đợi Nhóc Tỳ xuất hiện, vừa biến mất là hơn ba tháng làm bọn hắn trông ngóng vô cùng, hi vọng hắn sớm tiến vào Hóa Linh cảnh để đi hải ngoại tìm kiếm Di Thuật Thập Hung. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.