“Côn Bằng... cường giả cái thế vẫn lạc từ những năm tháng vô tận. Đáng tiếc thần thông cực mạnh của nó lúc đó đã thất truyền.” Liễu Thần có chút cảm khái.
Liễu Thần cắm rễ trong hư không, thân cây cháy đen to lớn vươn lên trời cao. Gió nhẹ hiu hiu, hỗn độn cuộn trào, hơn mười cành liễu xanh mơn mởn nhẹ nhành đong đưa, phảng phất như đang trở về thời khai thiên.
“Hẳn là không nhầm đâu, bảo thuật của Côn Bằng nếu còn được bảo tồn trên thế gian mà nói thì sẽ ở trong hải vực đó.” Sau khi suy tư một hồi Liễu Thần nói như vậy.
“Cháu có thể đi không? Nhóc Tỳ khao khát hỏi.
“Đi thôi, nên tranh đoạt một lần.” Liễu Thần đáp giọng khẳng định.
“Thật tốt quá!” Nhóc Tỳ mừng đến ngã bổ nhào một cái. Nó vô cùng kích động. Nó khát khao có được loại bảo thuật này không gì sánh nổi, rốt cuộc cũng gặp được một loại thần thông cái thế.
Nó kể rất cặn kẽ những gì vừa mới xảy ra, không bỏ sót chút nào để cho Liễu Thần phán đoán. Dù sao lần này cũng phải đồng hành cùng với sinh linh của Thái Cổ Thần Sơn, rất nguy hiểm.
“Tại chốn thiên địa kia ngươi có thể trấn giết hắn.” Liễu Thần biết lão già kia từng định đối phó Nhóc Tỳ bèn bình thản nói.
Hùng Hài Tử ngây người. Liễu Thần thoạt nhìn tường hòa và bình lặng không ngờ khí phách như vậy. Đây chính là chí cường giả đến từ Thái Cổ Thần Sơn a, khi Liễu Thần đề cập đến chuyện này cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-hoan-my/2011291/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.