Chương trước
Chương sau
Nơi này thật sự rất giống Thần miếu, trong ánh bình minh càng thêm ý vị, mái ngói và những bức tường được phủ một tầng hào quang vàng nhạt.

Sau khi tới đây, mặt đối mặt, phảng phất như là cuộc hành hương, trong giây lát này khiến cho tinh thần người ta sung mãn, sinh ra một loại tâm tình thành kính và cảm giác vui sướng, gột rửa tâm hồn.

"Bảo thuật, ta đến rồi!" Nhóc Tỳ nói nhỏ, cặp mắt vô cùng sáng sủa.

Nhị Ngốc Tử cũng tới, nó ở đằng sau nhìn dáo dác chung quanh, y như là mấy tên ăn trộm lấm la lấm lét, chẳng phù hợp gì với tòa Thần miếu màu vàng này.

Kiến trúc cổ xưa rộng rãi, chung quanh trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, còn có cả những linh thảo chân chính tỏa ra mùi thơm ngát, cũng có những cây cổ thụ cao chọc trời rất thần dị, tỏa ra những luồng ánh ban mai.

Ngoài ra, còn có một vài linh cầm và thụy thú qua lại, khiến cho nơi này trở nên an lành và yên tĩnh.

Một khu trọng địa như vậy tự nhiên sẽ có cường giả bảo vệ, ở trên tảng đá lớn có mấy người ngồi xếp bằng, không hề nhúc nhích, giống như đã hóa thành đá vậy, vừa tu hành vừa bảo vệ cổ địa.

Nhị Ngốc Tử bị cản lại, thậm chí Bóng Lông cũng không được bước thêm bước nào, chỉ có mình Nhóc Tỳ mới có thể hướng vào bên trong.

"Thật nhỏ mọn, bất quá chắc Bổ Thiên các cũng không còn lại cái gì, nhiều năm trôi qua, vài môn bảo thuật trấn giáo còn có thể lưu lại mấy phần tinh túy?" Nhị Ngốc Tử bất mãn.

Trên một tảng đá lớn, một ông lão chợt mở mắt lấp lánh hai luồng tia điện, nhìn về phía nó khiến cho nó trong lòng chấn động nên vội vàng ngậm miệng, không dám nói linh tinh gì nữa.

Về phần Bóng Lông lại rất lười biếng, nằm phơi nắng trên một tảng đá, bộ lông vàng óng được ánh ban mai chiếu sáng lấp lánh, bắt đầu ngon giấc. Trên thực tế, có đôi lúc nó cũng len lén mở đôi mắt nhìn về vườn thuốc vài lần, thế nhưng vẫn không dám vọng động, lần trước bị đặt trong biển sét nửa tháng trời khiến nó khá kiêng kị.

Nhóc Tỳ dọc theo thềm đá đi tới trước cửa lớn của Tàng Kinh các, lập tức bị một màn ánh sáng cản lại, nơi này có cấm chế cực kỳ mạnh mẽ, khó có thể dùng sức xông vào được.

Một ông lão có mái tóc rối bời, như đang ngái ngủ từ trên chiếc ghế mây đứng dậy, hai con mắt nghi hoặc nhìn nhìn, sau đó nói: "Ngươi chính là đứa bé hung tàn kia?"

"Cháu không hung tàn, cháu rất hiền lành!" Nhóc Tỳ chỉnh sửa, nếu như để miệng đời thế gian lưu truyền, rất nhanh nó sẽ biến thành hung thú mất.

"Hả, không sai, thực sự rất hung tàn, nếu Các chủ đã có lệnh, cháu đi vào đi, tất cả khu vực đều sẽ mở ra cho cháu." Ông lão gật đầu nói.

"Toàn bộ khu vực a." Ánh mắt Nhóc Tỳ phát sáng, sau đó hỏi một câu, nói: "Bảo thuật mạnh nhất nằm ở đâu vậy ạ?"

"Cốt thư trong Tàng Kinh các rất phong phú, xưa nay không có ai sẽ chỉ dẫn vị trí của các thần thông, phải cần chính mình đi tìm, tìm kiếm cơ duyên, luôn có cốt thư phù hợp với mình." Ông lão uể oải nói, lại mơ mơ màng màng thiếp đi.

Nhóc Tỳ không hỏi nhiều nữa, tính khí của các tiền bối cao nhân đều như vậy, càng muốn biết, tìm mọi cách truy hỏi thì rất có khả năng họ sẽ ghét ngươi, sẽ chẳng nói cái gì cho ngươi biết cả.

Nó tiến vào bên trong kiến trúc cổ xưa, hàng loạt giá sách xếp đầy cốt thư, tất cả đều có ánh sáng lộng lẫy, đây như là một vùng biển sách, khiến cho nó cảm thấy hoa cả mắt.

"Quá nhiều đi mà!" Nhóc Tỳ đờ cả người, Tàng Kinh các rất lớn, nhìn không thấy điểm cuối, toàn bộ đều bị cốt thư che phủ. Nếu muốn tìm một bảo thuật mạnh nhất thì biết tìm đến khi nào? Mới nhìn sơ qua thì đã choáng vàng cả đầu óc rồi.

Nó đi vào trong thì phát hiện nơi xa và trong một vài góc khuất, những giá sách đều nát bét cốt thư rơi đầy trên mặt đất, không một ai quản lý nên thậm chí trên bề mặt xuất hiện một tấng bụi dày.

"Thế này sao mà tìm được đây?" Khuôn mặt nó méo mó, cốt thư quá nhiều, cơ bản không thể nào biết được đâu là đại thần thông mà mình muốn tìm.

Nó đi một vòng lớn trong Tàng Kinh các thì cảm thấy hoa cả mắt, trước mắt đâu đâu cũng có phù văn bí tịch, tìm không sao hết được.

Nó nhặt lên một khối xương màu vàng đất, cảm thấy nó rất thần dị, những ký hiệu trên mặt lít nhít, giống như là thiên thư vậy, nó lật từng trang nghiêm cứu tỉ mỉ.

Nhóc Tỳ tập trung tinh thần, nghiềm ngẫm đọc cả nửa khắc* đồng hồ, cuối cùng khuôn mặt tối sầm lại, ở bên trong ghi chép chỉ là những biện pháp nuôi dưỡng linh dược, chẳng có quan hệ gì với bảo thuật.

(*): Một khắc bằng mười lăm phút.

"Lừa người à!"

Nó lại tiếp tục nhặt lên một khối xương màu bạc khác, ký hiệu trên bề mặt rất ít, đọc cẩn thận thì phát hiện đây là phương pháp nuôi dưỡng linh thú.

Những thứ này đều không phải là thứ nó cần, hiện tại nó thiếu nhất chính là thần thông, đồng thời hi vọng có thể hoàn thiện hai môn đại bảo thuật của chính mình, như vậy thì mới có thể trở nên mạnh mẽ được.

Lại tiếp tục nhặt lên một quyển cốt thư, là một phương pháp tu hành thế nhưng cũng không phải là thứ nó cần.

"Biết tìm đến khi nào đây?" Nhóc Tỳ buồn rầu, lại chạy về cánh cửa, thỉnh giáo ông lão kia, muốn ông ấy giúp đỡ.

"Dục tốc bất đạt*, tu tâm còn quan trọng hơn cả tu thân." Ông lão nhắc nhở, đầu tóc rồi bời như tổ chim, lắc lắc đầu, nói: "Huống hồ, thần thông trấn giáo đã thất lạc từ lâu, nếu như còn sót lại thì chắc chỉ có một hai bộ ẩn mình trong biển cốt thư kia thôi, ai cũng có chữ duyên nên phải tự bản thân đi tìm."

(*) Dục tốc bất đạt: quá nóng vội thì không thể thành công.

"Haizz!"

Nhóc Tỳ thở dài, nói chuyện với vị tiền bối này thật là mệt, tràn đầy thâm ý, thế nhưng cái cần nói thì không nói.

"Vậy cũng tốt, ta ở đây mười năm xem thế nào!" Nó quyết định, nhất định phải tìm cho bằng được một vài môn bảo thuật lợi hại.

Đồng thời nó cũng cảm thấy, ông lão này nói cũng có chút đạo lý, mình quá sốt ruột, nếu có nhiều cốt thư như vậy thì cứ từ từ chậm rãi mà đọc.

Nhóc Tỳ lùi lại nơi cánh cửa, bắt đầu lật từng quyển một, đọc bộ này rồi đến bộ khác, chắc chắn đến một lúc nào đó sẽ chọn được thứ mình cần.

Ban đầu có vẻ rất khô khan, hơn nửa ngày trôi qua nó đã đọc được mười mấy bộ, tất cả chẳng có gì đặc biệt cả.

"Hả, đây là một môn cổ pháp chuyên nghiên cứu cách làm cho tinh khí càng thêm dồi dào, có chút ý nghĩa." Nhóc Tỳ đọc say sưa.

Rốt cuộc, nó tìm được một bộ về phương pháp tu hành cũng không tệ, nghiền ngẫm đọc và lĩnh ngộ hết nửa canh giờ. Sau đó lại đến nơi tiếp theo, tiếp tục lựa chọn và quan sát.

Mãi đến khi mặt trời xuống núi, Nhóc Tỳ đã xem được ba mươi mấy bộ cốt thư, thế nhưng chỉ có hai ba bộ là giúp ích cho nó, còn lại đều tạp nham, không giá trị gì cả.

Ngày thứ hai, Nhóc Tỳ đến rất sớm, quan sát xung quanh, nhìn lớp sương mù chốc lát rồi lại tiến vào Tàng Kinh các, lần này nó chọn một bộ cốt thư đầy bụi bặm.

Thổi hết lớp bụi trên bề mặt thì lộ ra những tia sáng vàng kim lộng lẫy, khối xương này rất cổ xưa, có những vết rạn nứt thế nhưng cũng chẳng ánh hưởng đến những kỹ hiệu ở bên trong.

"Kim Tuyền Ba Văn công!" Nhóc Tỳ kinh ngạc, không ngờ lại tìm thấy được bộ công pháp này, đây là pháp môn vô cùng mạnh, rất thích hợp trong thực chiến, có công hiệu hộ thể.

Những người thuộc Thiên Tài doanh và các đệ tử bình thường khi giao lưu với nhau đã từng có một thiếu niên khôi ngô dùng tới môn công pháp này, không phải là bảo thuật gì thế nhưng rất thực dụng.

Đây là công pháp thoát thai từ phù văn hộ thể của Kim Sí Đại Bằng, rồi được Nhân tộc biến đổi cho phù hợp mới có những chỗ bất phàm như hiện nay. Đương nhiên, không thể nào sánh được với phù văn hộ thể của tộc Kim Bằng được, dù sao thì đó mới là hoàn mỹ hoàn chỉnh nhất.

"Haizz, chỉ có một quyển, nó được chia làm ba quyển thượng - trung - hạ, nếu như gom toàn bộ lại nhất định là một môn bảo thuật, hơn nữa còn là thần thông rất mạnh mẽ!" Nhóc Tỳ tiếc nuối, nó chỉ phát hiện được quyển thượng, thiếu mất hai quyển khác.

Nó tìm hiểu ngay lập tức, bên ngoài thân thể lập tức hiện ra từng làn sóng gợn biến thành một vòng xoáy màu vàng, xem ra rất thần bí, nó rất vui mừng, pháp môn này hình như rất mạnh, hơn nữa còn cộng hưởng với một môn bảo thuật khác trong cơ thể mình.

Nó có bảo thuật Thanh Thiên Bằng và bảo thuật Toan Nghê, từ trước tới giờ toàn dựa vào hai đòn sát thủ này. Hiện tại vòng xoáy màu vàng hiện lên, trăng bạc phía sau lấp lánh hàm chứa một con Ma cầm Thái Cổ không ngừng vỗ cánh.

"Thì ra là như vậy!" Nhóc Tỳ mừng rỡ.

Đều là chim bằng, khi vận chuyển công pháp thì phù văn rất gần gũi và sẽ tự cảm ứng lẫn nhau, bởi vậy mới sinh ra cộng hưởng.

Suốt cả ngày nó không ngừng thử nghiệm, hai loại phù văn này cùng triển khai cuối cùng sẽ từ từ giao hòa với nhau.

Nguyên bản, khi thi triển bảo thuật Thanh Thiên Bằng thì chủ yếu sẽ thể hiện trên vầng trăng màu bạc kia, uy lực của nó sẽ lớn hơn. Mà sau khi tu luyện Kim Tuyền Ba Văn công, Ma cầm được thai nghén bên trong trăng bạc rõ ràng càng lớn mạnh hơn.

Dù nhìn kiểu gì thì vầng trăng bạc kia vẫn giống một quả trứng thần, phải thai nghén cho bằng được.

Bắt đầu từ hôm ấy, Nhóc Tỳ mất ăn mấy ngủ vì bộ pháp môn này, ròng rã nửa tháng thời gian nó đều tập trung nghiên cứu Kim Tuyền Ba Văn công, cố gắng dung nhập nó vào bên trong bảo thuật Thanh Thiên Bằng.

Cuối cùng, một tiếng 'Bùm' nhẹ nhàng vang lên, trăng bạc như nhuộm phải màu vàng nhạt, hơn nữa giống như đang ấp trứng Ma cầm, bản thân dần dần biến đổi thành quả trứng thần, con Ma cầm đang được ấp nở kia càng ngày càng mạnh mẽ.

Mà những hoa văn tạo nên cây cổ thụ, tòa cung điện bên trong trăng bạc bắt đầu lột xác, trở thành những phù văn trên vỏ trứng.

"Hả, càng thuần túy hơn nữa, gần giống với bảo thuật Thiên Bằng chân chính rồi!"

Nhóc Tỳ vui mừng, nỗ lực trong nửa tháng không hề uổng phí, bảo thuật của các loại chim bằng khá gần gũi, dễ dàng dung hợp, quán thông lẫn nhau khiến cho uy lực của môn thần thông này tăng lên rất nhiều.

Cứ như vậy, mỗi ngày đều ra vào Tàng Kinh các, chăm chú tìm hiểu các quyển cốt thư, chú trọng nghiêm cứu Kim Tuyền Ba Văn công, cuối cùng đã thành công dung hợp toàn bộ vào trong bảo thuật Thanh Thiên Bằng.

Ngày qua ngày, người của Bổ Thiên các vẫn chưa tới tìm nó, tựa như đang chuẩn bị những bảo vật thần tính, đảm bảo không có một sơ hở nào khi giúp Tế Linh khôi phục sức sống. Text được lấy tại Truyện FULL

Trong nháy mắt một tháng trôi qua, tinh thần của Nhóc Tỳ rất sảng khoái, cảm giác thoải mái không nói nên lời, không có đột phá thế nhưng lại cảm thấy trạng thái của bản thân đến cực hạn.

"Quỷ gia cũng không phải vô cớ đánh ta, thực ra là muốn tốt cho ta mà thôi." Nhóc Tỳ vò đầu, một tháng nghiền ngẫm rất nhiều loại kinh văn, nó chậm rãi cảm nhận được, phàm là những nơi bị đánh đều có những dòng nước ấm chảy qua, cùng cộng hưởng với việc đọc kinh văn của nó.

Thực lực của nó khi ở trong Bách Đoạn sơn tăng lên quá nhanh, chỉ hơn một tháng thời gian mà đột phá đến mấy tòa Động Thiên, vượt quá cực hạn nên đã lưu lại một vài mầm họa trong cơ thể.

Quỷ gia từng đánh cho một trận, nhìn thì giống như trừng phạt, thực ra là đang giúp nó hóa giải những thứ này, hiện tại toàn thân đều thông suốt, hi quang cuồn cuộn cả người, tinh thần càng thêm sảng khoái.

Mỗi một lần nghiền ngẫm kinh văn thì nó cảm thấy thân thể thoải mái hơn không ít, từ từ vang lên, như một kiện thần khí cổ xưa được lau chùi, hào quang càng ngày càng rực rỡ.

"Ha ha, chỗ tốt thật là nhiều, không chỉ có thể điều trị thân thể mà còn củng cố căn cơ thật vững chắc, hình như còn tinh tiến không ít, trình độ phù văn của ta càng thêm sâu sắc."

Nhóc Tỳ vô cùng cao hứng, một tháng xem hơn mấy trăm bộ cốt thư, khiến cho những lý giải về bản chất phù văn của nó càng thêm thông suốt.

Thậm chí, phát hiện ra được một vài gợi ý, giúp cho lý giải về Nguyên Thủy Chân Giải càng thêm rõ hơn, bắt đầu từ đơn giản, từ bên trong vạn kinh tìm kiếm đáp án.

Mỗi ngày đọc kinh văn, các loại áo nghĩa xuất hiện, Nhóc Tỳ chìm đắm trong một hoàn cảnh tuyệt vời, càng ngày càng chăm chú và say mê.

Có thể có rất nhiều kinh văn vô dụng thế nhưng cứ từ từ đọc hết, nó vẫn có thể cảm nhận được, hoạt tính của huyết nhục được tăng cường, tinh khí thần đang chầm chậm lớn mạnh.

"Quá tốt, đây đúng là một bảo tàng khổng lồ!" Nó vô cùng vui vẻ.

Có điều không tốt chính là, chỗ Tế Linh đang bị phong tỏa, tạm thời không một ai có thể tiến vào được, nếu không thì nó đã làm theo lời đề nghị của Quỷ gia, ôm cả chồng kinh văn đến đó mà ngồi tìm hiểu.

Nửa tháng sau, Nhóc Tỳ càng vui hơn khi phát hiện được quyển trung và quyển hạ của Kim Tuyền Ba Văn công, hai quyển kinh văn này được chôn vùi trong đống cốt thư, trên mặt phủ đầy bụi bặm.

Nó vui mừng suýt chút nữa té ngã, hợp nhất ba quyển Ba Văn công thì sẽ là một môn bảo thuật hoàn chỉnh, đây chính là dựa vào thần công hộ thể của Kim Sí Đại Bằng điểu mà nghiêm cứu ra.

Cách đó không xa, ông lão đầu tóc rồi bời mỉm cười.

"Cảm tạ lão bá!" Nhóc Tỳ cúi chào.

Hiển nhiên, Kim Tuyền Ba Văn công hoàn chỉnh chính là một môn bảo thuật mạnh mẽ, có thể dung hợp với bảo thuật Thanh Thiên Bằng, cuối cùng tiến hành lột xác và thăng hoa, có lẽ hiện tại đã mạnh hơn bảo thuật Toan Nghê rất nhiều.

"A…" Bỗng nhiên Nhóc Tỳ giật mình, nhìn sơ sơ qua, nó phát hiện được một việc còn kinh người hơn nhiều so với trong tưởng tượng!

Ở mặt trên có ghi chép, trong bảo khố này có một khối xương nguyên thủy của Đại Bằng, rất đặc biệt, phù văn vẫn chưa tiêu tán, môn Kim Tuyền Ba Văn công chính là do một vị tiền bối ngộ ra từ trên đó.

"Ở nơi nào?" Nhóc Tỳ nắm chặt nắm đấm, kích động đến run rẩy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.