Nhóc Tỳ chạy trốn nhanh như điện xẹt, cầm cái kén đang phát sáng hết trèo đèo rồi lại lội suối, tốc độ vô cùng nhanh, nó cho rằng những vật đã lọt vào trong mắt xanh của thiếu nữ áo tím thì tuyệt đối không tầm thường, trộm lấy rồi tính sau.
"Tên tiểu tặc đáng ghét!" Tay áo của thiếu nữ áo tím bồng bềnh, phất phơ giữa không trung, y như tiên tử cung Quảng Hàn* đến thế gian, vẻ xuất trần và thánh khiết nàng không gì miêu tả nổi, nàng ở phía sau truy sát không thôi.
(*): Nơi ở của Hằng Nga trên mặt trăng theo truyền thuyết của Trung Quốc và các nước bị ảnh hưởng bởi nền văn hóa TQ.
Nàng thật sự tức giận, thằng nhóc đáng ghét này thật là thiếu đạo đức, thế mà lại dám đánh lén nàng, đay là loại chiến pháp linh tinh gì chứ? Vật lộn thì cũng đành, vậy mà còn cắn tai nàng.
Nhóc Tỳ giả điên không để ý, chỉ là oán thầm, ai biểu đối phương tính kế nó, đây chỉ là một cuộc kịch chiến bình thường, ngay cả cát đá sỏi nó đều đã nến thử qua huống hồ chỉ là cái lỗ tai hung thú!
Hết quẹo bên này ngoặt bên kia, cứ thế chạy thục mạng trong dãy núi rậm rạp này, thỉnh thoảng còn quay đầu kêu la vài câu, nói: "Ngươi quá hung tàn, sao lại không buông tha mà cứ bám lấy ta thế?"
Thiếu nữ áo tím tức giận đến cực điểm, tên tiểu tặc mất dạy này, lại dám hỏi ngược nàng như thế? Đánh lén, vật lộn, cắn tai, hơn nữa còn đoạt lấy bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-hoan-my/2011166/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.