Chương trước
Chương sau
"Thiếu niên này thực sự quá mạnh mẽ. Một nhân loại có có thể đạt đến mức này quả thật khó tưởng tượng nổi, hiếm thấy trên đời." Ngoan thạch nói nhỏ, nó ở trên sợi tóc của Nhóc Tỳ lóe hào quang lóng lánh.

Vẻ mặt Nhóc Tỳ trở nên ngưng trọng. Trình độ phù văn của Thạch Nghị cực kỳ kinh khủng, thâm sâu khó lường, rất khó đánh giá hiện giờ hắn rốt cuộc mạnh mẽ và đáng sợ đến nhường nào!

Thiên tài các tộc ở quanh đó đều thán phục, tuy họ tâm cao khí ngạo nhưng đối mặt với kẻ tài hoa ngút trời kia lại không thể không cúi đầu, chênh lệch quá lớn.

"Lần thứ năm đánh bại Liệt Thiên Ma Điệp, không biết nó có khuất phục hay không?"

"Ông!"

Hư không kịch chiến, sọc trên người bướm ma sáng rực, nó khẽ rung cánh, ngay lập tức bay ra ngoài xa mấy trăm trượng. Nó xé rách một ngọn núi thấp và xuyên qua giữa núi.

Mọi người hít một hơi lạnh. Con thần trùng này quá mạnh mẽ, chỉ rung cánh mà hào quang dâng tận trời. Nếu không có Thạch Nghị ở đây liệu ai dám tranh phong?

Bướm ma rơi xuống một ngọn núi, toàn thân nó phát quang giống như đang điều tức, sau đó dẫn phát thiên địa cộng minh khiến tinh khí vô tận điên cuồng tuôn về phía nó, khiến nó trông như đang bùng cháy.

Cuối cùng bướm ma vỗ cánh bay tới lần nữa, hai cánh lóe lên, sấm sét không ngớt, tia điện xoèn xoẹt. Nơi đây mây mù cuồn cuộn, ánh sáng rực rỡ lóa mắt.

"Nó lại định phát động công kích, trong một ngày liên tục khiêu chiến, định tiến hành đánh một trận cuối cùng sao?"

Hậu đại của ma thần thời Thái Cổ nổi giận định tiến hành quyết chiến sau cùng. Một mực thất bại thảm hại làm nó không cam lòng, lần này dốc hết sức lực, vận dụng tất cả thần lực.

Toàn thân bướm ma phát quang, thân thể rực rỡ. Cánh của nó như hai thanh tiên kiếm vậy, đan chéo nhằm phía Thạch Nghị!

"Ầm!"

Tiếng sấm sét làm người dù ở rất xa vẫn cảm thấy đinh tai nhức óc, ánh chớp như biển sao điên cuồng đập tới, vô số tia chớp rực sáng khiếp người bay múa.

Bảo thuật của bướm ma thật kinh người khiến người xem cuộc chiến sững sờ nhìn trân trối, tất cả đều dựng tóc gáy.

Thạch Nghị đứng ở nơi đó như một vị thần, quang huy bao phủ, mái tóc tung bay. Đôi mắt lóe hào quang lập lòe khiến người hoảng sợ, hắn đứng đó như một thiên thần hạ giới.

Hắn không làm động tác thừa, chỉ giơ tay phải chỉ lên trời. Thời khắc này cả người hắn hơi nước mù mịt và hào quang hòa cùng một chỗ, điên cuồng tăng vọt cuốn cả đất trời.

"Ầm ầm!"

Cùng lúc đó trên đầu hắn có mây đen che phủ, tiếng sấm kinh hoàng, tia chớp to lớn xuất hiện bay múa mà đến.

"Hắn cũng vận dụng bảo thuật lôi điện, thật mạnh mẽ!"

Mọi người giật mình nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Loại bảo thuật này trước đây Thạch Nghị từng thi triển, đến giờ vẫn không thấy hắn thi triển loại bảo thuật thứ sáu, nếu vậy quá kinh người!

"Đây là bảo thuật của Vũ tộc, là thần thông trấn giáo của gia tộc mẫu thân hắn!"

Thạch Nghị lấy tia chớp chống lại sấm sét. Loại bảo thuật này vô cùng kinh khủng, giọt mưa như cánh hoa lóng lánh bay múa đầy trời. Pháp tắc lôi điện cuồng bạo đến cực hạn.

"Bảo thuật trong tay hắn phát huy uy ra lực rõ ràng cường đại hơn nhiều so với Vũ tộc!"

Mọi người cảm thán. Thần nhân ngút trời quả nhiên ghê gớm, bất luận thần thông nào tới tay hắn uy lực sẽ tăng lên một khoảng lớn, làm cho người khó bề đuổi kịp.

"Một thân kiêm năm đại thần thông, bất cứ loại nào cũng đều có thể dùng làm bảo thuật trấn tộc!"

Cả người Thạch Nghị tắm trong lôi điện, chí cương chí dương, không gì không phá, thiểm điện giống như ngân hà buông xuống, một tia nối tiếp một tia khiến nơi này rực sáng không gì sánh được.

Mọi người bịt chặt lỗ tai. Loại âm thanh này thật đáng sợ, màng nhĩ đều muốn rách nát ra. Ánh chớp như sóng cả cuồn cuộn cuốn lên vô tận sấm chớp mưa bão.

Chúng nhân nhìn đến đầu choáng mắt hoa. Trình độ phù văn đạt đến mức này quả nhiên có thể coi là thông thần rồi, ai dám tranh phong? Hai người quyết đấu có thể nói là đại chiến kinh điển.

Con cháu chư thần tới coi đều phải biến sắc. Thạch Nghị và bướm ma quá cường đại!

"Nếu ta nhớ không lầm Võ Vương phủ chỉ có hai loại bảo thuật chí cường, còn lại đều là một ít tiểu thần thông mang tính phụ trợ. Tại sao hắn lại nắm giữ được năm loại bảo thuật trấn tộc như thế?"

"Những thứ này cũng không phải Võ Vương phủ thu thập?"

"Võ Vương phủ không thiếu tiểu thần thông nhưng một tộc lớn dù chỉ có một loại bảo thuật chí cường chân chính cũng đã không tệ."

Mọi người nói thầm. Hai đại thần thông của Võ Vương phủ cộng thêm bảo thuật trấn giáo của Vũ tộc mới chỉ có ba loại mà thôi, còn hai loại bảo thuật Thạch Nghị học được ở chỗ nào?

Chúng nhân kinh ngạc nhưng cũng chỉ có thể thở dài. Loại người tài hoa ngút trời tự nhiên sẽ có đại cơ duyên của mình.

Hơn nữa Võ Vương cũng không phải là người thường, lúc còn trẻ cũng cạnh tranh ngôi vị Nhân hoàng, thực lực mạnh đến dọa người, cho dù nhiều năm qua chưa từng hiện thân nhưng mọi người cũng không quên. Nói không chừng ngài lấy được hai loại thần thông bí ẩn từ lâu rồi bí mật truyền xuống, người ngoài không biết mà thôi.

"Oanh!"

Bướm ma bị đánh bay. Lôi điện của nó rất mạnh, chẳng kém gì Thạch Nghị nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Trùng Đồng giả rất đáng sợ, đôi mắt có thể phóng đại những sơ hở rất nhỏ sau đó tấn công vào. Chỉ cần cho hắn một chút cơ hội tất nhiên hắn có thể thực hiện dễ như trở bàn tay.

"Xoạt!"

Lôi điện tan hết, bướm ma không cam lòng hóa thành một tia sáng vọt tới. Hai cánh nó như hai thanh tiên kiếm long lanh trong suốt, rực rỡ khiến người không mở mắt ra được, mang theo hàng vạn tia sáng chết chóc.

Trên cánh thần mang bùng phát, một tia lại một tia quét về phía trước đánh cho ngọn núi cùng thung lũng kia nát vụn rồi ầm ầm sụp đổ.

Mọi người ngơ ngác, không khỏi hoảng sợ.

Hai cánh bướm trong suốt rực rỡ quả thật như hai thanh tiên kiếm vậy, vô cùng sắc bén, phát ra ánh sáng không gì chống nổi, chém về phía Thạch Nghị.

Thạch Nghị không sợ hãi, con ngươi hắn mở ra, bắn ra một tấm lưới phù văn kinh khủng đi kèm với thần âm vang vọng. Một vầng hào quang mịt mù do phù văn thần bí tạo thành bao phủ phía trước.

Loại cảnh tượng này rất kinh người, giống như khai thiên vậy. Hào quang mịt mù trông cực kỳ giống khí hỗn độn mãnh liệt dâng trào.

"Trùng Đồng Khai Thiên!" Có người kinh hô.

Lời đồn quả nhiên là sự thực, đôi mắt của Thạch Nghị có thần năng vô cùng huyền ảo, có thể trấn giết địch thủ. Con ngươi hắn lộ thần quang, định trụ càn khôn. xem tại TruyenFull.vn

Bướm ma giãy giụa, sau cùng hai cánh cứng ngắc bị trói ở trên không trung, quang mang hai cánh dần dần mờ đi, khó có thể phóng ra kiếm quang. Khắp thiên địa đều yên tĩnh trở lại.

"Ngươi trừ những thứ này còn có cái gì?" Liệt Thiên Ma Điệp tuy rằng bị trói nhưng cũng không hoảng hốt, thanh âm của nó trong trẻo nhưng lạnh lùng, đúng là giọng một thiếu nữ.

Thạch Nghị không nói, cả người phát quang. Oanh một tiếng, xung quanh hắn xuất hiện các loại phù văn, kinh khủng nhất là có mấy cái Động Thiên xuất hiện, bên trong chứa vài sinh linh như thần thánh.

Bên trong một Động Thiên có một con Khổng Tước ngũ sắc giương cánh mà hót, chập chờn trong hào quang xán lạn, mạnh mẽ khiếp người.

Trong một Động Thiên khác là một con Bệ Ngạn hung mãnh vô cùng, giống như hổ thần. Sừng rồng dài, cả người ánh sáng rực rỡ bùng lên chói mắt. Nó ngẩng đầu gầm rống.

Trong Động Thiên thứ ba là một con Kim Bằng giống như đúc bằng vàng ròng, hai mắt như điện, cả người kim quang dâng trào, trông nó giống như thiên thần thời Thái Cổ tái hiện!

Trong Động Thiên thứ tư...

Cả năm Động Thiên phát sáng, đều chứa những sinh linh kinh khủng. Khổng Tước ngũ sắc, Bệ Ngạn, Kim Sí Đại Bằng một đám lượn quanh người Thạch Nghị, mưa ánh sáng xán lạn bay múa tôn hắn lên như Thần Vương của chúng thần, bễ nghễ nhân gian.

Mọi người sửng sốt. Đây là biểu hiện khi bảo thuật được luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, áo nghĩa phù văn của năm đại thần thông đâu chỉ hàng ngàn hàng vạn, thế nhưng mỗi loại bảo thuật đều bị hắn cô đọng thành một mảnh phù văn đưa vào trong Động Thiên tẩm bổ, hóa sinh ra chim thần mãnh thú thời Thái Cổ!

"Một mảnh phù văn, một loại bảo thuật chí cường!"

"Mỗi Động Thiên tẩm bổ một sinh linh chí tôn!"

Mọi người đều kinh hô, điều này cũng quá kinh khủng. Chỉ những người có thiên tư cực cao, lĩnh ngộ và hiểu biết đối với phù văn đạt đến cực điểm mới có thể hiển hóa ra dị tượng như vậy!

"Không hổ là Trùng Đồng giả. Người như vậy chỉ cần sinh ra và lớn lên bình thường nhất định có thể sánh với thánh nhân Thượng Cổ, là bậc thần nhân a!"

Cường giả các tộc đều kinh hãi, thiếu niên Nhân tộc này không thể địch nổi!

Bên ngoài đám đông Nhóc Tỳ móc một nắm bùn cát màu vàng bỏ vào trong miệng nhai rau ráu, mặt không đổi sắc.

Lẫn trong tóc nó, ngoan thạch bé bằng đốt ngón tay ấm áp và bóng như ngọc, lấp lánh ánh vàng nhạt sáng bóng, khi thấy vậy lập tức kêu rên: "Chẳng phải để mấy thứ đó lại cho ta sao? Sao ngươi lại ăn nữa?!"

"Ăn sạch, ăn sạch, luyện hóa toàn bộ." Nhóc Tỳ nói cho mình nghe, miệng nhai cát long lanh. Lời nói lúng búng không rõ, nó nói: "Thật muốn lớn thêm hai ba tuổi!"

"Mặc kệ thế nào, ngươi cũng không thể ăn cát thần a, thứ này ngươi quả thực không tiêu hóa được." Đả Thần Thạch nhìn nó chà đạp như vậy mà đau lòng muốn chết.

"Ngươi chẳng hiểu gì cả!" Nhóc Tỳ nói. Nó dù đang nhai cát vàng nhưng có chút thất thần. Muôn vàn mạch suy nghĩ, từng cái phù văn từ trước đến nay hiện ra trước mắt.

Đả Thần Thạch sửng sốt nhìn Nhóc Tỳ ăn bùn cát, đột nhiên nó cảm giác được trong lòng Nhóc Tỳ nhất định chôn giấu thật sâu điều gì đó, nhìn tựa như rất hung tàn nhưng thật ra đang liều mạng nâng cao thực lực.

"Thiếu niên như thần kia là địch thủ của ngươi?" Ngoan thạch hỏi.

Nhóc Tỳ gõ nó "Binh" một cái rồi nói: "Ta là vô địch!"

Ngoan thạch phản đối, nó nói: "Còn đập nữa ta lập tức bỏ đi."

Nhóc Tỳ tóm lấy nó, cho vào miệng cắn, nói: "Ngươi ăn nhiều đồ tốt như vậy, thần tính tinh hoa nhất định rất nhiều, ta phải nếm thử coi có mùi vị gì."

"Cứu mạng a!" Đả Thần Thạch thét chói tai. Thằng nhỏ hung tàn này đang cắn nó kèn kẹt kèn kẹt.

Thạch Nghị lại thả Liệt Thiên Ma Điệp lần nữa, để mặc nó bay sâu trong vào vùng cấm Thiên Cốt, đi vào trong sương mù. Tiếp theo Trùng Đồng giả cũng đi vào và biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

"Ầm!"

Sau nửa canh giờ một tiếng nổ kinh thiên động địa phát sinh, toàn bộ tiểu thế giới rung chuyển và tỏa sáng. Thông đạo giữa các vực bắt đầu mờ nhạt, tất cả cánh cửa màu vàng đều nhanh chóng trở nên ảm đạm rồi triệt để biến mất.

Tất cả các khu vực khắp tiểu thế giới dung hợp, nối thông cùng một chỗ, không cần phải dựa vào các thông đạo màu vàng này để đi đến các khu vực khác nhau.

Chỉnh thể chân chính của Bách Đoạn sơn xuất hiện mà không còn bị phân cách thành từng vùng từng vùng.

Lúc này thời gian mở ra đã đến những giờ phút cuối cùng, sắp sửa kết thúc, nếu muốn quay lại phải sau một trăm năm. Mà điều này cũng có nghĩa là nguy cơ thực sự đã đến.

Từ xưa đến nay vẫn luôn như vậy, khi các vực nối thông với nhau không chỉ thiên tài dễ phát sinh va chạm mà đáng sợ nhất chính là dân bản địa ở Bách Đoạn sơn sẽ bắt đầu đi săn.

"Ngao rống..."

Tiếng gầm gừ nặng nề vang lên làm rung động cả đất trời. Khí tức kinh khủng từ sâu trong các dãy núi lớn tỏa ra làm muôn vàn ngọn núi đều rung chuyển!

Những sinh linh mạnh mẽ, những dân bản địa này, không hiếm trường hợp vẫn bị nhốt ở trong những khu vực nhỏ, bây giờ được giải thoát triệt để, điên cuồng lao ra khỏi lãnh địa của mình.

Chúng như nhận được mệnh lệnh nào đó, bắt đầu tàn sát những thiên tài từ bên ngoài xông vào.

"Ô ô..."

Một đàn dơi to lớn đập cánh, phát ra tiếng rú rít, mỗi con to như Dực Long vậy. Chúng trốn thoát từ một vực sâu bị phong ấn, ùn ùn kéo đến chém giết bốn phương.

Một con báo bạc thức tỉnh trong một sơn cốc ngập trong sương mù che phủ. Nó đứng dậy, cao có đến vài trăm thước, vảy màu bạc khắp người lóe sáng. Nó nhảy lên một cái, sau đó ầm một tiếng đáp xuống một ngọn núi. Móng vuốt to lớn hạ xuống làm đỉnh núi sụp đổ ngay lập tức.

"Răng rắc!"

Một ngọn núi lửa nứt ra, một con mãng ngưu toàn thân đỏ rực lao ra, đạp lên nham thạch nóng chảy, tiếng rống rung chuyển cả tiểu thế giới làm núi non khắp nơi đều nứt vỡ.

"Những kẻ đến từ bên ngoài đào móc linh dược, cướp đoạt bảo cụ. Chúng ở chỗ này tiêu dao đã đủ lâu, thịnh yến của chúng ta cũng nên bắt đầu rồi!" Một con Bích Nhãn Kim Tình thú mở miệng nói.

Nó đi ra từ một cái hồ lớn, trông giống Kỳ Lân, trên đầu có sừng hươu dài, vảy đỏ dày đặc, đuôi như roi thép, móng vuốt sắc nhọn, toàn thân đỏ thẫm, hơi nước mịt mù, hào quang bốc lên.

Trong một ngọn núi lớn một con Khổng Tước và một con Kim Bằng cùng sống chung. Chúng nhìn xuống núi sông vạn vật, sau đó cả người bắn ra bảo quang làm ngọn núi vỡ làm bốn mảnh. Chúng giang cánh vỗ trời, chia nhau bay vút lên trời.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.