Chương trước
Chương sau
Kim Sí Bằng điểu lao xuống, cặp móng vuốt sắc bén, hơi lạnh ép người phát ra những tiếng gào chát chúa!

Đừng nói thân thể máu thịt con người, ngay cả đến sắt đá cứng rắn hoặc một ngọn núi lớn khi mà bị chụp trúng thì chắc chắn cũng nổ tung, móng vuốt màu váng óng kia vô cùng kinh người.

Mái tóc đen của Nhóc Tỳ phất phơ trong gió, nó bị một luồng gió mạnh xung kích, bên trong cặp mắt có những tia điện lấp lóe, đạp trên bảo kính Toan Nghê đánh thẳng lên trời cao.

"Coong~"

Nó lấy nắm tay đôi móng vuốt, phù văn không ngừng bắn ra xung quanh trông giống như ngọn núi lửa đang phun trào, bùng phát ra một chùm ánh sáng chói mắt, vô biên vô tận.

Đây là quyết đấu thần lực phù văn, cũng là quyết đấu thân thể, thế lực song phương đều ngang nhau, bất phân thằng bại, cả hai bay ngược ra ngoài.

Kim Sí Bằng điểu thắng về trình độ phù văn cao thâm, chỉ cần xuất kích ắt có hào quang hoàng kim giăng đầy trời. Còn Nhóc Tỳ thắng về thân thể mạnh mẽ, gần như bất diệt, có thể sánh vai cùng với hung thú non thuần huyết thiên giai.

Vừa mới tách ra, Kim Sí Bằng điểu lại xoay nhanh người trở lại, khí thế càng tăng mạnh, cả người phù văn màu vàng lấp lánh, từng chiếc lông chim như đúc từ vàng ròng trông rất bắt mắt, đúng lúc này tự nhiên bùng phát dữ dội.

"Xoạt xoạt xoạt..."

Nơi này trở thành một biển vàng óng ánh, gió bão hóa thành những mũi tên cùng lao nhanh xuống với chim đại bàng. Lông trên người nó dựng đứng, có một vài cọng rời khỏi thân thể nó nhắm hướng phía dưới bắn xuống.

Những tiếng vù vù vang lên, mũi tên óng ánh, mỗi chiếc lông chim dài đến mấy mét giống như một lưỡi mâu màu vàng, vô cùng ghê sợ, tiếng vang phá không như là tiếng sấm nổ.

Nhóc Tỳ biến sắc, hai tay vẫy mạnh, một vòng trăng bạc hiện lên, bên trong có cung điện, có cổ thụ, còn có một con Thanh Thiên Bằng, tỏa ra vầng hào quang nhanh chóng bay tới phía trước.

Như thế vẫn chưa đủ, hai tay nó không ngừng phát sáng, phù văn dày đặc hiện lên, hết thần nguyệt này đến thần nguyệt khác được tạo thành, ở đằng trước như bị một màu trắng bạc nhấn chìm, trên trời dưới đất đâu đâu cũng là mặt trăng, vô cùng rực rỡ.

Hơn nữa, mỗi một vòng bảo nguyệt đều xoay tròn, từng cặp hai cái hợp lại với nhau, còn được gọi là cối xay màu bạc, bắt đầu nghiền ép những mũi tên màu vàng đang tiến tới từ hư không.

Từng tiếng "Răng rắc, răng rắc" truyền tời, có không ít lông chim màu vàng bị bẻ gãy, còn có một vài cọng xuyên qua được cối xay màu bạc, tiến đến sát bên cạnh Nhóc Tỳ thế nhưng lại bị nó dùng bàn tay trần chặt đứt.

Nếu đổi lại là người khác, cơ bản không cách nào ứng phó nổi, cho dù Bạo Viên biến thân cao to hơn cũng chắc chắn sẽ bị xuyên thủng rồi biến thành một con nhím, thế nhưng Nhóc Tỳ lại có thế hóa giải được đại kiếp nạn này.

Chim đại bàng thét dài, rất không cam lòng, những cọng lông đầy trời bay ngược lại rồi lại bao phủ trên người nó, vẫn giống như trước tỏa ra ánh sáng hoàng kim chói mắt.

"Gà rừng, xong chưa? Đến phiên ta rồi!" Nãy giờ đều bị Kim Bằng chủ động công kích, Nhóc Tỳ máu huyết sôi sục, giẫm trên bảo kính Toan Nghê bay nhanh lên trời.

Tay trái nó xuất hiện một vòng trăng bạc, tay phải xuất hiện một luồng tia điện rất lớn, hai thứ kết hợp lại hòa làm một thể, biến thành một vầng thần nguyệt màu vàng, ở bên trong còn có Thái Cổ ma cầm hót vang.

"Bùm!"

Đây chính là chồng chất và kết hợp bảo thuật, lôi hải màu vàng sôi trào ngưng tụ thành từng quả sấm sét hình cầu hòa quyện với trăng bạc, bên trong còn ẩn chứa một con Thiên Bằng màu vàng, đè về phía trước.

Chim đại bàng tức giận, con ma cầm ở trong tăng bạc lại rất giống nó, nó giương cánh bay lượn, thân thể phát sáng hóa thành một vệt sáng lao nhanh xuống.

"Hống!"

Kim Bằng thét dài chấn động cả núi sông, cơ bản nó không giống loài chim chút nào, những phù văn màu vàng vô tận đan dệt lại với nhau tạo thành một thanh thần kiếm màu vàng óng ánh, vô cùng sắc bén, ánh sáng ngút trời.

Đây chính là môn bảo thuật của nó, đại biểu cho tính ác liệt và cường thế của nó, không gì cản nổi, phá diệt vạn vật!

Trên thực tế, chim đại bàng thuần huyết chân chính là như thế, được mệnh danh là Thiên Thần, thời Thái Cổ được mệnh danh là Vương, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, cơ bản khó có thể gặp được đối thủ.

Thần kiếm vàng óng phát sáng rực rỡ đến kinh người, thân kiến như đang thiêu đốt chói cả mắt, cả hư không run rẩy như bị cắt rời! Nguồn tại http://Truyện FULL

"Keng!"

Vầng thần nguyệt màu vàng kia bùng phát dữ dội, tia điện đan xen, lực phòng ngự kinh người va chạm với thần kiếm.

Nếu không phải gần đây tu vi Nhóc Tỳ tiến nhanh, thực lực tăng vọt, đối với những lý giải về phù văn càng thêm sâu sắc, không ngừng thí luyện hai loại bảo thuật mà bản thân nắm giữ và cũng đã thí nghiệm về sự dung hợp giữa hai thứ rất nhiều lần, thì rất có khả năng không thế đối kháng được thanh thần kiếm kia.

Dù sao đối phương thuộc một chủng tộc lâu đời, có những truyền thừa cái thế, bảo thuật kinh người, thiên hạ hiếm thấy. Mà Nhóc Tỳ lại thiếu hụt đi truyền thừa và nội tình như thế, hoàn toàn dựa vào chính bản thân, từng bước từng bước một tìm hiểu trên Thanh Lân Ưng và bảo cốt Toan Nghê.

Nhưng mà, đã lý giải được như vậy thì chắc chắn sự hiểu biết sẽ rất sâu sắc, chính mình tìm tòi học hỏi, từng bước từng bước nghiên cứu, thí nghiệm bảo thuật, về lâu về dài sẽ rất có lợi.

"Keng!"

Thần kiếm màu vàng chém xuống, đánh đâu thắng đó, vầng thần nguyệt kia nứt ra. Nhưng cũng vì như thế mà vầng thần nguyệt càng đáng sợ hơn, đây chính là luồng sấm sét hình cầu, bị đánh lâu như vậy thì mạnh mẽ bùng phát.

"Ầm!"

Ánh chớp thông thiên, phù văn màu vàng tràn ngập, giống như là một biển tia chớp mạnh mẽ trút xuống, từ bên trong vầng thần nguyệt bắn mạnh ra ngoài, dày đặc cả bầu trời.

Thần kiếm bị thương, xuất hiện những vết rạn nứt.

Cùng lúc đó, những con Thái Cổ ma cầm được thai nghén bên trong thần nguyệt, thanh vũ* bao trùm rồi lại nhiễm lấy màu vàng, giương cánh phá trời, bay ra ngoài và không ngừng biến lớn.

(*): Lông chim màu xanh.

"Răng rắc!"

Móng vuốt sắc bén của con Thanh Thiên Bằng chụp nát thanh thần kiếm màu vàng vốn đã rạn nứt kia, rồi nhanh chóng lao xuống về phía Kim Sí Bằng điểu, hình thể của hai người rất giống nhau, đều có những gợn sóng khủng bố khuếch tán ra xung quanh.

Chim đại bàng nổi giận, đây chính là nỗi nhục nhã đối với nó, lại thi triển môn bảo thuật huyễn hóa ra hình dạng giống nó, càng làm cho tròng mắt màu vàng của nó thêm sắc bén.

"Xoạt!"

Nó há miệng phun ra Thiên Hỏa màu vàng phóng nhanh tới, giữa bầu trời xuất hiện một cơn bão táp màu vàng rất đáng sợ, hai người mạnh mẽ va chạm với nhau,

"Ầm!"

Cuối cùng, một màn thần quang chói lọi vụt ngang bầu trời, cả thiên địa trở nên yên tĩnh, tất cả bảo thuật đều biến mất sạch sẽ.

Kim Sí Bằng điểu liếc nhìn đầy kêu ngạo, một vài chiếc lông vũ bay lượn trên bầu trời từ từ rơi xuống, ánh sáng toàn thân không hề suy yếu.

Nhóc Tỳ chân giẫm bảo kính, vẻ mặt nghiêm túc, quả nhiên là gặp phải kình địch, chiến đấu đến nước này mà vẫn không thể phân được thắng bại, đây đúng là một cuộc ác chiến.

"Giết!"

Hai người gần như hét lên cùng một lúc, lại tiếp tục xông về phía đối diện.

Con mắt của Kim Sí Bằng điểu thật đáng sợ, biến thành hai vòng xoáy màu vàng óng, hút lấy tinh khí thần của Nhóc Tỳ. Đồng thời, hai cánh của nó cũng tăng vọt, kim quang càng thêm rực rỡ giống như đôi bàn tay khổng lồ đánh tới, làm cho cả ngọn núi bên dưới nứt toát ra.

Thần lực của Đại Bằng chưởng có một không hai, thời cổ đại từng quét ngang chư thần, khó gặp địch thủ, ngạo thế mà đi.

Nhóc Tỳ tức giận, cũng lấy chưởng đối chưởng, vận dụng những phù văn phổ thông được ghi chép bên trong Nguyên Thủy Chân Giải, huyễn hóa ra những hàm nghĩa mà mình lý giải được, chưởng lực kinh thiên.

Ầm ầm ầm, hai quyền va chạm với nhau, những đám mây giữa bầu trời bay tán loạn, bọn họ ở trên không chém giết đến kịch liệt.

Đây là một hồi long tranh hổ đấu, máu tươi tuôn chảy, kim vũ làn lụi, hai người ai cũng đều bị thương nhưng càng chiến càng hung mãnh, không màng đến sống chết, quấn chặt lấy nhau.

"Xoạt!"

Cặp móng vuốt khổng lồ màu vàng chụp xuống, Nhóc Tỳ nhanh chóng né tránh, sau đó bật nhảy bám lấy bắp chân khổng lồ, rồi nện một đòn thật mạnh về phía dưới bụng của đại bàng, chưởng đao thế như cầu vồng, vô cùng sắc bén.

"Phốc!"

Máu tươi tràn ra dưới bụng, nó rít lên đầy giận dữ, cả người phát sáng, phù văn đầy trời, đặc biệt là ở vị trí bụng trở nên vàng óng, ầm một tiếng đánh bay Nhóc Tỳ.

Trận chiến này không thể lùi bước, đã chiến đến nước này rồi chỉ có thể phân định sinh tử, nếu như chạy trốn thì sợ rằng niềm tin của bọn nó sẽ gặp một đả kích không nhỏ, tương lai sau này rất khó vượt qua được.

Đại chiến kéo dài, như là hai luồng ánh sáng không ngừng va chạm với nhau, bảo thuật vọt lên, thân thể cứng rắn chống đỡ lấy, đây chính là một trận chiến điên cuồng lấy máu tươi của địch thủ để tắm rửa, mình ta vô địch.

Thời gian rất dài, bọn nó đã giao chiến không biết mấy trăm hiệp rồi, tất cả đều bị trọng thương thế nhưng vẫn kiên trì, nếu khí thế của một trong hai người hơi giảm một chút thì coi như xong đời.

Kim Sí Bằng điểu liên tiếp đánh mạnh, cả người bốc cháy hừng hực, những dòng máu màu vàng càng chảy thì nó càng hung hăng, nó muốn chà đạp Nhóc Tỳ.

Hết đánh trên trời rồi lại xuống mặt đất, lại từ mặt đất đánh xuống tận vực sâu, cuối cùng lại bay lên trời cao chiến đấu. Chim đại bàng luôn giữ thế thượng phong, vết thương trên người Nhóc Tỳ càng thêm nhiều, một đòn nghiêm trọng nhất là cặp móng vuốt sắc bén thiếu chút nữa đã xé rách cái bụng nhỏ của nó ra, nơi đó máu tươi không ngừng chảy ra, ruột xém nữa là lòi ra ngoài.

Như thế vẫn còn tốt, thân thể Nhóc Tỳ kinh người, hít sâu một hơi, thần hi vận chuyển, vết thương nhanh chóng khép lại ngay cả một vết sẹo cũng không còn.

Chiến đấu đến cuối cùng, hai người đều mệt bở cả hơi tai, đặc biệt là Kim SÍ Bằng điểu, phù văn của nó không còn rực rỡ như trước nữa, tốc độ cũng không nhanh như ban đầu.

Đúng lúc này, Nhóc Tỳ bùng phát, kim quang cả người bùng phát, điều động lấy sấm sét rồi bay nhanh lên trời, bắt đầu phản công Kim Sí Bằng điểu.

"Ta chịu đựng ngươi lâu rồi, nên kết thúc ở đây thôi!"

Nó mặc dù mệt mỏi, phù văn không còn mạnh mẽ như trước thế nhưng thân thể lại vô cùng mạnh mẽ, đây chính là sở trường của nó, từ đầu đến cuối luôn luôn không thay đổi.

Nhưng phù văn lại là sở trường của Kim Sí Bằng điểu, tiêu hao đến tận bây giờ nên chắc chắn đã suy yếu nhiều. Lúc này Nhóc Tỳ lại bùng phát, đây chính là trí mạng.

Lần này, nó chụp mạnh lấy cặp móng vuốt hoàng kim sắc bén của chim đại bàng, nhảy mạnh đến dưới bụng, nhắm về chỗ cũ nện xuống thật mạnh.

"Bùm!"

Máu tươi phun trào, chim đại bàng huýt dài, nó bị thương rất nặng, dưới bụng bị chọc thủng một lỗ thật to, linh vũ màu vàng bay toán loạn. Kim quang cả người nó lại bùng phát, đẩy Nhóc Tỳ khỏi cơ thể mình.

Nhóc Tỳ nắm chặt lấy linh vũ của nó, nhảy mạnh lên rồi vươn mình một phát ngay lập tức xuất hiện trên lưng nó, vận dụng bảo thuật nện mạnh.

Chim đại bàng màu vàng lần nữa rống lớn, cả người phát sáng, những ký hiệu cổ xưa màu vàng bao phủ toàn thân, như muốn luyện hóa Nhóc Tỳ vậy.

Nhóc Tỳ cũng vận hết khả năng, vận dụng toàn bộ sức mạnh của mình nện mạnh xuống lưng đại bàng. Vào thời khắc này, hai người đều phát sáng, phù văn chống cự, thân thể liều mạng, máu tươi phun trào.

Phía dưới, toàn bộ Thái Cổ di chủng giật mình, không nghĩ tới lại đánh giết đến bậc này, vô cùng kịch liệt và đáng sợ, nếu là bọn họ thì đã chết từ lâu rồi.

"Giết!"

Nhóc Tỳ vô cùng dũng mãnh, bị những phù văn màu vàng áp chế, nhổ một ngụm máu bầm, ôm chặt lấy cổ chim đại bàng, hai tay dùng hết sức lực, thiếu chút nữa đã vặn gãy cổ nó.

"Ầm" một tiếng, phù văn màu vàng vọt lên, lông chim dựng thẳng đứng để bảo vệ toàn thân không cho Nhóc Tỳ công kích vào cổ mình.

"Mở ra cho ta!" Nhóc Tỳ rống to, xoay chuyển nắm đấm, đập mạnh về phía đầu lâu của chim đại bàng, thi triển một đòn tối hậu.

"Luyện hóa!" Chim đại bàng cũng rống to, phù văn đầy trời đan dệt và ngưng tụ lại, toàn bộ bao phủ lấy chiếc cổ của mình, bao vây lấy Nhóc Tỳ, phải luyện hóa Nhóc Tỳ cho bằng được.

"Ầm", "Ầm"...

Nhóc Tỳ vung nắm đấm, cứ tiếp tục nện xuống đầu của chim đại bàng, mỗi một quyền nặng tựa vạn cân, có thể khai sơn liệt thạch.

Chim đại bàng đầu lâu phát sáng, có phù văn bảo vệ, rất nhiều ký hiệu màu vàng vọt mạnh đến bao vây lấy Nhóc Tỳ, điên cuồng tiêu diệt và luyện hóa.

Bọn nó so đấu với nhau, xem ai là người có thể kiên trì đến phút cuối cùng, điên cuồng công kích lẫn nhau, ai mà lộ ra dấu hiệu thất bại thì có ý nghĩa là tử vong.

Ầm!

Không thể không nói, thân thể của Nhóc Tỳ cái thế vô song, càng đánh càng hăng, ngược lại chim đại bàng dường như không chống cự nổi nữa, đại chiến đã hơn tám trăm hiệp, phù văn của nó đã lu mờ gần hết.

"Ta muốn ăn món gà hầm thuốc bắc!" Nhóc Tỳ gào thét, sức mạnh nơi nắm đấm càng ngày càng lớn, cứ thế mà nện thẳng xuống đầu lâu của chim đại bàng, khiến nó chấn động phun ra đầy máu, thân thể run bần bật, không thể kiên trì hơn nữa.

"Ầm!"

Lại một quyền, thân thể chim khổng lồ màu vàng rung động, máu phun ào ào gần như muốn rơi xuống mặt đất.

Nó biết mình đã bại, không phải là đối thủ, ngửa mặt lên trời hót lớn. Những bảo cụ đang kìm hãm nhau trên bầu trời đột nhiên bay xuống.

Thanh kiếm gãy, cánh Kim Ô, Nguyên Từ Phong đánh giết từ đầu đến giờ, ánh sáng rực rỡ khiếp người.

"Quay lại giết hắn!" Kim Bằng gầm lên.

Nguyên Từ Phong gần như đã liên kết máu thịt với nó do đã tế luyện mười mấy năm rồi, còn về cánh Kim Ô đã đạt được mấy ngày nên cũng có thể khống chế được, tất cả quay lại nghênh chiến đại địch.

"Ầm!"

Cánh Kim Ô bùng phát ra ánh lửa ngập trời, Nguyên Từ Phong cũng bạo động, không ngừng quấy nhiễu hư không.

Nhưng mà, đúng lúc này thì thanh kiếm gãy xảy ra biến hóa kỳ lạ, không ngừng vang vọng tựa như bị áp bức lâu ngày tỉnh ngộ, những vết rỉ sét tróc ra, uy thế lập tức mạnh lên rất nhiều.

Điều này làm cho Kim Bằng sợ hãi, không ngờ hai cái bảo cụ của nó không địch lại được, mà thanh kiếm gãy này hình như còn chưa tới cực hạn bởi vì trên thân kiếm vẫn còn những vết rỉ sét rất lớn, nếu như toàn bộ tróc ra thì sẽ kinh khủng đến mức nào?

"Trấn áp!"

Kim Bằng trong lòng sợ hãi, không muốn tiếp tục chiến đầu nữa, cho dù trong lòng từ nay sẽ sinh ra tâm ma thì cũng không thể chết ở nơi đây được, nó muốn bỏ chạy thật xa.

Thời Thái Cổ, Kim Sí Đại Bằng hai cánh gương ra thì có thể lướt qua hư không, gào thét giữa ngân hà, nắm giữ tốc độ cực hạn rất ít người có thể sánh được.

Chỉ cần cho nó cơ hội, giương cánh lăng không thì sẽ trốn chạy thật xa, và chắc chắn tên Nhân tộc này sẽ không đuổi kịp được.

Ánh lửa ngập trời lan xuống tận bên dưới, thế nhưng lại bị thanh kiếm gãy đánh văng ra xa, không thể nào thương tổn được Nhóc Tỳ, uy lực của thanh kiếm này càng ngày càng mạnh, kiếm khí như biển.

Thế nhưng, cũng không có ai chú ý tới, thanh kiếm gãy, Nguyên Từ Phong, cánh Kim Ô liên tiếp chiến đấu đã kinh động đến một đồ vật.

Trên sợi tóc của Nhóc Tỳ, tòa Tiểu tháp cao không tới một tấc lấp lánh sáng ngời, như được khắc từ dương chi bạch ngọc, vô cùng xinh đẹp. Lúc này, lóe lên một tia sáng nhỏ rồi lặng yên không một tiếng động nuốt lấy hỏa tinh, kiếm khí còn có ánh sáng nguyên từ.

Khắp nơi lấp lánh, nhấn chìm toàn bộ trời cao, cho nên chính ngay cả Nhóc Tỳ và chim đại bàng gần ngay bên cạnh cũng không chú ý tới.

Nhưng ba bảo cụ kia lại cảm thận thấy, cánh Kim Ô hình như chấn kính, nó phát hiện thấy có điều kỳ lạ, nhẹ nhàng run lên rồi hóa thành một ánh lửa bay vút lên trời cao, tốc độ đạt đến cực hạn.

"Cái gì?" Tất cả mọi người khiếp sợ, thanh pháp khí Thượng Cổ này lại rời khỏi cuộc chiến, vậy mà lại bỏ chạy, chỉ trong chớp mắt đã biến mất phía chân trời.

"Bảo bối của ta!" Nhóc Tỳ lòng đau như cắt.

Cùng lúc đó, Nguyên Từ Phong cũng run rẩy kịch liệt, bay vút lên trời cao, cũng muốn chạy thật nhanh.

Kim Sí Đại Bàng khiếp sợ, vì sao lại như vậy? Những bảo cụ này mình lại không thể khống chế được, đặc biệt là cánh Kim Ô mới đoạt được kia, nếu như đã bỏ chạy thì rất khó có thể thu hồi lại được.

"Đừng đi!" Nhóc Tỳ gào thét, điều khiển lấy kiếm gãy bổ ra một vầng hào quang về phía Nguyên Từ Phong, để chạy một cái thì mất một cái.

Có một chuyện nó đã quên, thanh kiếm gãy đã bóc ra một ít rỉ sét nên uy lực tăng vọt, đủ khả năng chống lại hai cái bảo cụ kia, hiện tại nó lại toàn lực ra tay, lực phá hoại mạnh đến cỡ nào.

"Răng rắc"

Nguyên Từ Phong bị đánh tan tành, nổ tung trên bầu trời, biến thành mấy chục mảnh nhỏ rơi trên mặt đất.

"Trời ơi, đau lòng quá, chắc chết quá!" Nhóc Tỳ hai mắt phun lửa, bảo cụ mạnh mẽ như thế mà lại bị hủy diệt, hết đau ngực rồi lại đau phổi, vô cùng đau xót.

Chim đại bàng còn đau lòng hơn cả nó, tức đến ho ra đầy máu, thế nhưng nó vẫn chưa mất đi lý trí, thừa dịp này nó tích trữ lực lượng rồi bùng phát thật nhanh, cả người phát sáng, đánh bay Nhóc Tỳ ra ngoài rồi giương ra hai cánh, muốn phá không bỏ chạy.

"Gà hầm thuốc bắc, chạy đi đâu!" Nhóc Tỳ hét to, bảo phiến Kim Ô sợ quá nên đã bỏ chạy, lại phá hủy đi Nguyên Từ Phong, nếu như lại để cho con Kim Sí Bằng điểu này chạy thoát thì nãy giờ chiến đấu không công à.

Kiếm gãy bay nhanh tới, Nhóc Tỳ nắm chặt trong tay, lần này đã biết uy lực của nó nên Nhóc Tỳ rất cẩn thận, bổ ra một luồng ánh kiếm rực rỡ, cắt phá trời cao.

"Phốc!"

Máu tươi bắn tứ tung, chim thần màu vàng gào thét một tiếng, một chiếc cánh khổng lồ bị chém đứt rời rơi trên mặt đất, kết cục thế là đã phân định.

Cuối cùng cũng chiến xong em này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.