🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Thạch Nghị xuất hiện, tin đồn đã trở thành sự thật, dùng khí thế huy hoàng này xông thẳng vào sơn môn, thật khiến cho người phải thán phục!" Ngay cả một số trưởng bối của các bộ tộc lớn đều phải híp mắt.

Thái Cổ di chủng hai cánh khổng lồ như đám mây che trời, vỗ cánh tạo thành từng cơn gió cực mạnh, tạt vào mặt đám người trên mặt đất khiến họ đau đớn phải nhanh chóng chui vào sâu trong Bổ Thiên Các, để lại đám thiếu niên mà số lượng có thể tính bằng ngàn đang trợn mắt há mồm.

Thạch Nghị, thiếu niên được xưng tụng như thần, từ nhỏ đã tài hoa xuất chúng, được bao bọc trong hào quang thần thánh, từ khi xuất thế đến nay, hắn như một vầng mặt trời chói lọi, chiếu sáng vô tận sơn hà, để lại bao nhiêu truyền thuyết.

"Cũng chỉ có Thượng Cổ Thánh Viện như Bổ Thiên các mới có thể hấp dẫn hắn đến, chắc chắn sẽ có một hồi sóng gió ngập trời đây!" Mọi người biết rõ, tin tức này chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp các nơi, chấn động cổ quốc.

Rất nhiều thiếu niên đều nắm chặt nắm đấm, trong lòng nhiệt huyết sôi trào mà nghĩ đến họ có thể tu hành cùng khiêu chiến với thiếu niên thần thoại kia, ai nấy đều vô cùng kích động.

Mấy chục năm sau mà nghĩ lại, có lẽ đối với chúng sẽ là một loại vinh quang không tưởng, đã từng khiêu chiến, từng là đồng môn cùng thiếu niên Chí tôn, nếu kể đến thì đúng là một loại vốn liếng hiển hách.

"Chỉ cần đủ mạnh, tuổi tác phù hợp điều kiện, các ngươi cũng có cơ hội vào Thánh Viện." Lão nhân ngồi xếp bằng trước sơn môn mở miệng, người lão sáng lên, tiếng nói của lão như tiếng sấm.

Đám thiếu niên rất kích động, cả đám sục sôi nhiệt huyết, ý chí dâng trào, ánh mắt thì lấp loé.

Đám tộc lão thì ngầm thở dài, nhìn đám con cháu mà lắc đầu, Thánh Viện là nơi nào chứ? Mấy chục năm đến trăm năm có một người vào cũng đã không tệ rồi.

"A..., chư vị đồng đạo có ý gì, các vị đến Bổ Thiên các muốn làm gì?" Trước sơn môn, lão nhân kia lại mở miệng lần nữa, khi lão chớp mắt, phù văn dày đặc như biển, âm thanh ầm ầm , khiến người ù tai hoa mắt.

Hôm nay, quá nhiều người đến. Trừ ra đám thiếu niên muốn nhập môn, còn có tai mắt của các Vương Hầu lớn cùng với nhiều thế lực lớn, mà mục tiêu của họ chỉ muốn tìm kiếm một đứa bé.

"Đạo hữu thứ tội, chúng ta chỉ là xem lễ thôi." Có người mở miệng.

Sự thật đến tột cùng như thế nào, trong lòng mọi người đều rõ ràng, nhưng không người nào vạch trần. Trước sơn môn, trên tảng đá lớn, lão nhân vẫn ngồi xếp bằng, tuy lão không nói gì nữa nhưng không có nghĩa là một khi xảy ra chuyện không hay, lão sẽ đứng ngoài quan sát.

Chuyện xảy ra trong Hư Thần giới. Tất cả các cự tộc đều biết, Bổ Thiên các tự nhiên cũng biết, họ hoàn toàn rõ ràng chuyện gì xảy ra.

"Xoẹt"

Có ánh sáng loé lên, một con chim Loan năm màu xuất hiện, xung quanh thần hi, mây mù lượn lờ, cưỡi trên nó là một cô gái mặc chiến y màu vàng, nàng có khuôn mặt trong sáng, mắt mi như tô vẽ. Tuy mặc trên người bộ áo giáp cũng không dấu được dáng vẽ kiêu ngạo và đường cong ưu mỹ, mái tóc nàng bồng bềnh trông chẳng khác nào một Chiến Thần xinh đẹp.

"Nữ Chiến Thần của Trục Lộc thư viện!" Đám người kinh hô.

Ánh mắt nàng tinh nhanh như điện, mạnh mẽ mà đảo qua hàng ngàn người, tìm kiếm, kiểm tra, loại trừ từng người một, mục đích đã rất rõ ràng rồi. Truyện được copy tại Truyện FULL

"Trục Lộc thư viện cũng thật quá trực tiếp. Đến tận Bổ Thiên các để đoạt người." Rất nhiều người kinh ngạc, họ không cần nghĩ cũng biết nàng muốn làm gì.

"Tiểu hữu, ngươi quá giới hạn rồi." Lão nhân trước sơn môn mở miệng.

"Tiền bối quá lo lắng rồi." Nữ Chiến Thần mở miệng. Trên người nàng khoác lên áo giáp hoàng kim, với bộ ngực đầy đặn, eo thon như liễu mềm, hai chân thẳng tắp, trên gương mặt trong suốt, lóng lánh của nàng là vẻ bình tĩnh, thật sự là một loại đẹp đẽ lạ lùng.

Cũng ngay lúc này, từng đội từng đội nhân mã cũng bắt đầu hành động, đã có Nữ Chiến Thần dẫn đầu, những thế lực lớn khác cũng không do dự nữa, nhanh chóng tìm kiếm mục tiêu.

Cũng bởi vì, chỗ này vẫn ở ngoài sơn môn, vẫn chưa chính thức tiến vào trong môn, nếu mà chờ sau khi kỳ tuyển sinh này chấm dứt, nếu để cho đứa bé xuất chúng hiếm thấy kia nhập môn mới có nghĩa là hết cơ hội.

"Khảo nghiệm bắt đầu!" Lão nhân trước sơn môn không nói thêm gì nữa, cách tốt nhất chính là để cho các thiếu niên vượt ải, lúc đó người ngoài không có cách nào can thiệp vào nữa.

Đám cường giả dẫn dắt mọi người tới đây xuất hiện, người thì đứng trên Phù Cốt lơ lửng trên trời, kẻ thì xếp bằng tại trên tảng đá biết bay, họ chia tám chín vạn người thành tám nhóm.

"Đi thôi, chúng ta tiến về phía Nguyên Thủy chiến trường."

Đám người này không tiến vào sơn môn, mà dẫn đoàn người đi về hướng tây, hai bên con đường là rừng núi dày đặc, càng đi càng hoang vắng, khí lành dần tan biến, chướng khí lại xuất hiện

Phía tây Bổ Thiên các từng là một chiến trường thượng cổ, vô cùng rộng lớn, ngày nay nơi này đã hoá thành một vùng hoang vắng.

Cả vùng núi bao la này từ lâu đã được Bổ Thiên các quản lý, trong đó có loại ác thú nào Bổ Thiên các đều rõ ràng, cho nên nơi này đã được họ biến thành vùng thí luyện.

"Chiến trường này được chia làm tám khu vực, bọn ta đã bố trí phù văn, cam đoan là ác thú không vào được."

Người của Bổ Thiên các đang giải thích quy tắc, họ không cần mọi người đi chiến đấu với ác thú, nếu như phải chiến đấu như vậy sẽ khó tránh khỏi thương vong, sàng lọc như vậy thật quá máu me rồi. Những đứa trẻ này chỉ cần xông qua khu vực có phù văn là được.

"Cùng phù văn trong cổ trận đối kháng, rất khó khăn, ta đã thất bại ba lượt rồi." Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đắng chát nói.

Hắn cũng coi như kiệt xuất trong bộ lạc, mỗi lần đều được tuyển chọn, vậy mà đến nơi này lại không thể thành công thông qua.

"Nếu có người đủ mạnh, xuyên thủng phù văn trận vực, có thể tiến vào chiến trường tầng hai, sẽ có kinh ngạc, nhưng trong đó lại có không ít hung thú, vô cùng nguy hiểm, chọn lựa như thế nào, xin mọi người quyết định cẩn thận."

Người của Bổ Thiên các nói, cũng không giải thích gì thêm, nhưng như vậy cũng khiến người ta hiểu rồi, trong Phù Văn trận vực sàng lọc đệ tử bình thường, chiến trường tầng thứ hai mới là nơi thiên tài tập luyện.

"Được rồi, tiến vào trận vực đi!"

Một mệnh lệnh truyền xuống, tám nhóm lớn đi về khu vực của mình, cũng không ai lo lắng đông người chật đất, nơi này thật sự là quá lớn.

Rất nhiều chiến tướng của các thế lực lớn đang nóng lòng, sao có thể tìm thấy một đứa bé trong số nhiều người như vậy? Hiện tại xem ra đã thật sự không còn kịp, bọn họ nhanh chóng tiến tới từng cái cửa vào, họ vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiến hành sàng lọc cuối cùng.

Đáng tiếc, chắc chắn là sẽ không có kết quả gì.

Khuôn mặt nhóc tỳ bây giờ đã giống với một quả táo lớn, tròn ục ịch, khiến ai nấy đều muốn nhéo hai má, so với hình dạng của nó ở Hư Thần Giới thật sự rất khác nhau.

"Này tên tiểu mập mạp, ngươi đang nhìn cái gì thế, đừng đứng ỳ chặn đường không đi thế chứ!" Một thiếu nữ cười hì hì, tiến lên nhéo nó một cái.

Nhóc tỳ sầu rồi, chẳng phải nó đang nhìn chăm chú đám nữ đệ tử xinh đẹp của Bổ Thiên Các sao, vừa rồi cũng đâu có dừng lại quá lâu, sao lại bị nhéo một cái rồi?

"Mập mạp, ngươi nên giảm béo đi, ngươi béo ú thế kia không tốt cho tu hành đâu." Bên cạnh Nguyên Thuỷ chiến trường, vừa muốn đi vào, nhóc tỳ lại bị một nữ đệ tử nhéo lấy khuôn mặt trái táo, cười hì hì không ngừng.

"Ta không mập!" Nó khẽ lẩm bẩm, bước thẳng qua cánh cổng phù văn đang phát sáng, biến mất khỏi nơi này.

Hư Thần giới. Khắp nơi sôi động hẳn lên, chuyện xảy ra ở Bổ Thiên các nhanh chóng lan truyền vào đây, rát nhiều động thiên phúc địa đều biết.

"Quả nhiên là Thạch Nghị tới, uy danh của Bổ Thiên các thật mạnh mẽ, lẽ nào nơi này sau này sẽ có một vị thánh nhân đi ra?"

"Vũ Vương phủ cũng huy động nhân lực thật lớn, dùng một con Thái cổ di chủng để đưa tiễn hắn vào, thật quá quan tâm hắn, muốn dốc tất cả bồi dưỡng hắn."

"À, Thập Tam gia của Vũ Vương phủ không rõ sống chết, kỳ tài Thạch Tử Lăng cũng biến mất nhiều năm. Bọn họ dĩ nhiên sẽ phải toàn lực bồi dưỡng Trùng Đồng giả, một khi kẻ này trưởng thành, chắc chắn sẽ quét ngang rất nhiều cự đầu."

Bên trong Hư Thần Giới huyên náo, tin tức được truyền bá với tốc độ kinh người, cũng bởi điều này đã khiến cho tất cả các đại cổ quốc chấn động, nhanh chóng biết tin tức của Bổ Thiên các.

Danh tiếng của Thạch Nghị quá vang dội, dường như lúc này tất cả mọi người đều nói về hắn.

Sau đó, mọi người lại nhắc đến nhóc tỳ, đến tận bây giờ đều chưa có ai trông thấy bóng dáng của nó.

"Nhóc con kia quả thực là đi Bổ Thiên các sao, vì sao hiện tại còn không tìm thấy?"

"Không đúng, có gì đó quái lạ, ta cảm thấy dựa theo tính cách hiếm có của nó thì lần này quá nửa là mọi người chúng ta bị nó lừa, đây là cố ý dằn vặt mọi người."

"Rất có thể!"

Chờ quá lâu vẫn không có tin tức của nhóc tỳ khiến sắc mặt của mọi người đều biến thành màu đen. Cảm thấy khả năng bị thằng nhóc kia lừa gạt rồi.

"Không đúng lắm a, thằng cha Tinh Bích đại gia không phải bị buộc thề độc sao, chẳng lẽ hắn dám lừa gạt công chúa của một nước?"

"Cũng đúng a. Thế tại sao nó không xuất hiện nhỉ, vô luận là Bổ Thiên các, vẫn là Trục Lộc thư viện đều không có bóng dáng của nó."

Tất cả mọi người đều hi vọng nhóc tỳ xuất hiện ở Bổ Thiên các, dù sao nó đã phá một hạng kỷ lục của Thạch Nghị, nếu như hai người gặp mặt trực tiếp thì càng khiến mọi người chờ mong.

Bổ Thiên các, bên trong khu thứ tám của Nguyên Thủy chiến trường, nhóc tỳ đứng trong một mảnh rừng núi nhìn chằm chằm về phía trước, "Pằng" một tiếng một mảnh Phù Văn sáng lên đánh về phía nhóc tỳ.

Nơi này không có dã thú, càng không có hung cầm, chỉ có Phù Văn vô tận, đối với phần lớn đứa bé thì giống như xông cửa trời, vô cùng gian nan.

Hiển nhiên, nhóc tỳ không nằm trong số người này, nó giẫm chân khiến mặt đất nứt ra, đá tảng bay ngang, trực tiếp nện sụp đổ phía trước, Phù Văn diệt vong.

Nó không cần tốn thời gian, công sức để suy nghĩ mà đơn giản là trực tiếp xông về phía trước, phá hủy mọi thứ một cách mạnh mẽ, phi thường bạo lực.

Bởi vì, những Phù Văn này tuy rằng phức tạp nhưng đối với nhóc tỳ cũng không có tác dụng gì, trước đây nó đã sớm nghiên cứu kỹ, nó không muốn từng bước phá giải mà trì hoãn thời gian, vì vậy hiện tại mới có một thằng nhóc bạo lực điên cuồng.

"Khu vực này thật đúng là lớn, chẳng trách cho ba ngày." Nó tự nói, một đường thế như chẻ tre, tiến vào nơi sâu xa nhất của khu thứ tám.

Sau khi đến nơi nó phát hiện độ khó của Phù Văn tăng lên, một ít trận vực trở nên thú vị, nó liền bắt đầu ngừng chân, thời gian dừng lại nhiều hơn một chút.

"Phá trận vực kiểu này quá khô khan, thật không thú vị." Nhóc tỳ lẩm bẩm.

Nó lại không biết những người ở phía sau cực khổ cỡ nào, có bảy tám tuổi cũng có hai mươi mấy tuổi nhưng có một điểm chung là đều sức cùng lực kiệt, mồ hôi rơi như mưa, đều sắp hư nhược rồi.

"Có lầm hay không a, năm nay Bổ Thiên các không muốn nhận người sao, làm sao thiết lập Phù Văn gian nan như vậy, có thể có bao nhiêu người thông qua a?"

"Ai, đều là thiên tài gây ra họa, đầu tiên là Thạch Nghị, sau là con gái của Nhân Hoàng, hơn nữa thằng quỷ nhóc kia cũng muốn tới, làm cho một đám thiên tài nghe được tin đều lập tức hành động, đồng loạt tìm đến, Bổ Thiên các đương nhiên phải thiết lập độ khó cao."

Đám người kia oán giận, từng người đều cực kỳ phẫn uất.

Nơi sâu xa nhất khu thứ tám, nhóc tỳ vừa đi vừa suy tư, đột nhiên mắt nó sáng lên, hưng phấn nắm chặt nắm đấm, khà khà cười không ngừng.

"Đã có Phù Văn, lòng đất nhất định có Bảo Cốt được chôn xuống!"

Hai mắt nó tỏa ra tặc quang, thân thể hóa thành một vệt bóng mờ di chuyển cực nhanh khắp chiến trường, tìm kiếm Nguyên Thủy Bảo Cốt.

"Tìm được rồi, nơi này khẳng định có một khối!" Nhóc tỳ dừng lại, tỉm mỉ nghiên cứu một ngọn núi đá chỉ cao vài chục thước, sau đó hét to một tiếng, dừng hết sức mạnh toàn thân cùng sức mạnh thần bí của Phù Văn lao về phía trước cực nhanh.

"Oanh", "Oanh"...

Cuối cùng, bụi bặm mù mịt, ngọn núi đá trực tiếp bị nhóc tỳ đụng vỡ nát, từ trong đó rơi ra một khối Bảo Cốt óng ánh.

Nó vọt nhanh tới, nhặt lên với vẻ đắc ý, sau đó giống như tên trộm nhìn ngó bốn phía, nó nhanh chóng giấu mảnh xương đi rồi như một làn khói chạy mất dạng.

"Nguyên Thủy chiến trường lớn như vậy, khẳng định không chỉ có một khối Bảo Cốt." Nhóc tỳ nói thầm, hoàn toàn coi nơi này là vườn rau xanh nhà mình, chuẩn bị "Rút củ cải".

"Oanh"

Mục tiêu thứ hai bị phát hiện, lần này nó càng trực tiếp đá nát một cái đê bằng đất, làm cho Phù Văn ở nơi này tỏa ra hào quang chói lọi, một khối Bảo Cốt hiện ra.

"Tuy rằng Bảo Cốt không phải rất trân quý nhưng cũng không tệ." Nhóc tỳ cười hì hì, trên khuôn mặt giống như quả táo của nó tràn đầy nụ cười thỏa mãn, lộ ra một đôi răng nanh nhỏ sáng lóng lánh.

Cứ như vậy, nó một đường tiến lên, không ngừng phá trận vực, đào móc Bảo Cốt, rất nhanh đã có mười mấy khối, nó dùng da thú bọc thành cái túi vác tại sau lưng.

"Ồ, làm sao dễ dàng một chút rồi, lẽ nào khí lực của ta đã khôi phục?"

Lúc này, bên trong khu vực thứ tám hơn một vạn thiếu niên tất cả đều kinh ngạc, cảm giác độ khó nhỏ đi, mỗi người đều cực kỳ hưng phấn, anh dũng tiến về phía trước, nỗ lực xung kích trận vực.

"Ta có cảm giác lần này ta sẽ thành công!"

Thời khắc này, bên trong khu thứ tám không chỉ một người mà là tất cả mọi người đều trở nên hết sức tự tin, cực kỳ hưng phấn, tất cả đều bắt đầu ra sức xông về phía trước.

Thời gian từ từ trôi qua, không ít người ở bên ngoài chờ đợi đã có chút lo lắng, đặc biệt là tộc lão của các bộ lạc lớn, bọn họ hộ tống con cháu của tộc mình đến nhưng không biết cuối cùng có thể lưu lại bao nhiêu người.

"A, năm nay độ khó rất lớn, ta đoán chừng không ít bộ lạc sẽ phải thất vọng, không có bao nhiêu đứa bé có thể lưu lại." Một vị trưởng lão của Bổ Thiên các khẽ nói.

Ở bên cạnh hắn còn có mấy người, thân phận địa vị hiển nhiên đều không thấp, bọn họ cũng gật đầu, một người nói: "Dù sao đến nhiều thiên tài như vậy, chiếm giữ không ít vị trí, cũng chỉ có thể như thế."

"Không biết khu vực nào mạnh nhất, người đi ra nhiều nhất."

"Thời gian cũng không ngắn rồi, nếu là đủ xuất sắc, hẳn là có đưa bé đã xông ra, chúng ta nên chờ đợi ở chỗ cửa ra, dẫn dắt người vượt ải thành công tiến vào sơn môn Bổ Thiên các."

Một vị trưởng lão cau mày, có chút lo lắng nói: "E rằng có khu vực thật sự toàn quân bị diệt a, dù sao cửa ải cuối cùng kia thực sự có chút khó, là chuẩn bị cho thiên tài."

Dù vậy, bọn họ cũng đi tới cửa ra, chuẩn bị đón những đứa trẻ vượt ải thành công.

Mà trưởng lão của các tộc, bộ lạc lớn cũng lập tức đi theo, trong lòng nhiều ít có phần thấp thỏm, đều hi vọng bộ tộc của mình có thể lưu lại nhiều hơn mấy đứa trẻ.

Cùng lúc đó, bên trong Hư Thần giới mọi người cũng bàn luận sôi nổi, họ vẫn chờ nhóc tỳ xuất hiện, kết quả từ đầu đến cuối đều không có động tĩnh, cho nên rất là thất vọng.

"Đứa bé kia sẽ không lừa cả chúng ta a?" Sơ Thủy Địa, Chuy thúc cau mày.

"Chắc không đâu." Điểu gia trước sau như một vẫn bình tĩnh.

Tinh Bích đại gia nói: "Ta có một loại cảm giác, lần này thằng quỷ nhỏ kia chắc chắn sẽ làm ra động tĩnh lớn hơn, các ngươi cứ chờ xem đi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.