“ca, ta không đi. muốn chết cùng chết”. lạc cảnh điềm hét lớn.
“nhanh… nhân lúc… nó còn đang… đau đớn. các ngươi… mau rời đi”. lạc cảnh thiên cắn răng nói.
Lục thủ phong hầu bây giờ còn đang bị thanh kiếm của tên đạo sư cắm vào mắt, nó đau đơn gầm thét nãy giờ, đang tìm cách rút thanh kiếm ra.
“ta không đi”. lạc cảnh điềm quát lên.
Lạc cảnh thiên ánh mắt rơi vào trên người sở như mộng, trong mắt hiện lên vẻ cầu khẩn.
Sở như mộng hiểu ý, cắn răng một cái, bàn tay giơ lên đánh xuống sau cổ lạc cảnh điềm, lạc cảnh điềm trong nháy mắt liền bất tỉnh.
“lạc cảnh thiên, nếu ngươi chết, ta nhất định vì ngươi diệt tạ gia”. sở như mộng trầm giọng nói.
“đi… đi mau”. lạc cảnh thiên khẽ quát.
Sở như mộng ôm lấy lạc cảnh điềm, sau đó đứng dậy chạy đi.
Mạc uyển ánh mắt cũng chảy nước mắt. mặc dù chán ghét lạc cảnh thiên, nhưng là hắn vì lạc cảnh điềm làm tất cả, nàng nói không ra lời. cắn rời đứng dậy rời đi.
Tên đạo sư kia cũng thế.
Ban đầu là ông ta nhận đút lót của tạ minh viễn để cho hắn phái người ám sát lạc cảnh thiên. nhưng là bây giờ lạc cảnh thiên lại dùng mạng mình để họ rời đi.
Ông ta vô cùng hối hận. trong nội tâm cũng thề, nhất định phải đem tạ minh viễn giết.
Loại học viên này là nỗi ô nhục cho phi ngư học viện.
Nhìn lạc cảnh thiên ánh mắt tràn đầy phức tạp, sau đó mời đứng dậy chạy mất.
Lạc cảnh thiên thở hồng hộc, nhìn lục thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-duy-nhat-phap-su/4076040/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.