Thanh Đam mới sửng người lại. Ừ ha, cơ thể mới có 18 tuổi. Có điều như thế giới cũ quá, mấy người khi đang học lớp 12 thì ai cũng hỏi câu này cả. Cô liền đáp lại:
- Dạ. Con muốn... làm một nhà văn.
Mọi người ngạc nhiên sau khi nghe xong, trố mắt nhìn cô. Cô có vẻ e dè lúc nhận được những ánh mắt ấy. Ông nội mới nói:
- Con muốn chuyển hướng qua xã hội sao?
Thanh Đam ngượng ngùng trả lời:
- Con không biết nữa. Tại từ khi mất trí nhớ tới giờ, con học không vào mấy môn tự nhiên ấy. Nghe Băng Huyết bảo trước đó con học giỏi về mảng tự nhiên lắm. Tuy nhiên bây giờ... con... vì thế con chuyển sang xã hội cho dễ thở hơn.
Ông nội gật đầu rồi bảo:
- À. Không sao, bên nào cũng được, phải cố gắng học.
Cô vui vẻ đáp lại:
- Dạ.
Thế là cô có thể hiện được ngành nghề mình đang dang dở ở thế giới trước kia rồi. Tự dưng nghĩ về thế giới cũ, cô lại nhớ bố mẹ ở đó, bố mẹ đã sinh ra mình. Không biết cuộc sống của họ bây giờ ra sao?
Tại thế giới cũ.
Sau khi biết tin cô chết, gia đình đã đưa thi thể về nhà và tổ chức đam tang trong năm ngày vì phong tục ở đây nó như vậy. Mẹ ngồi khóc ngất lên ngất xuống, còn bố thì vẫn giữ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng rất buồn, buồn lắm. Mấy cô, mấy chú, mấy bác cũng xót xa. Những người hâm mộ sách của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-do-co-anh/3739643/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.