Khi Phương Cần mở cửa ra thì nghe được trong phòng khách có tiếng lẩm bẩm.
“Sẽ gọi cho mình, sẽ không gọi cho mình…sẽ gọi cho mình…”
Phương Cần đi tới phòng khách nhìn thấy Trần Thần ngồi xếp bằng trên sofa, cô mang sắc mặt rất nghiêm túc lẩm bẩm, chị ta không nhịn được hỏi: “Em đang lẩm bẩm gì đó?”
Trần Thần nhìn chị ta một cái, thở ra yếu ớt nói: “Chủ nhà kia nói, nếu hài lòng với công việc của em thì sẽ gọi điện cho em.”
Phương Cần nhìn thấy cô xé vụn khăn giấy trong tay.
Trần Thần mau chóng ném khăn giấy xuống, toàn bộ đồ vứt đi bị cô giày vò được dọn dẹp bỏ vào thùng rác. Sau khi làm xong xuôi, cô hơi ngượng ngùng nhìn sang Phương Cần, thở dài: “Em hoàn toàn bị mức lương cao này làm hồ đồ rồi. Nếu anh ta không gọi điện cho em, em…”
Ai cũng nói tiền tài động lòng người.
Trần Thần không ngờ cô cũng là người tầm thường như vậy, hoàn toàn bị số tiền này che mờ mắt.
Phương Cần thấy cô thế này, chị ta cười nói: “Đừng nói em động lòng, chị cũng hận không thể tự mình làm thêm.”
Trần Thần chớp mắt: “Vậy sao chị còn giới thiệu công việc này cho em?”
Lúc cô hỏi lại, Phương Cần liền sửng sốt, sau đó chị ta nói: “Còn không phải phòng thí nghiệm của chị bận rộn quá à, đừng nói làm thêm ngay cả thời gian ngủ cũng thiếu.”
Trần Thần tin tưởng điểm này, mỗi lần khi cô chợt thức giấc vào buổi tối, cô nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-den-trang-sac-mau-cua-anh/2962279/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.