Chương trước
Chương sau
"Anh tiểu Thành, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì," Mạnh Thanh Bắc vẻ mặt hốt hoảng nhìn anh, trong lòng vẫn ôm một tia may mắn, tiếng còi xe cảnh sát này, e rằng là cô ta nghe nhầm rồi đi.

Nghe, âm thanh dường như không gần như vậy.

Vu Lệ Khanh đã mở cửa xe ra, thấy Tưởng Tĩnh Thành đột ngột đi ra từ bên cạnh, liền hiểu rõ, hôm nay anh là đặc biệt đến vì bà ta. Đương nhiên bà ta biết thân phận của Tưởng Tĩnh Thành, con trai của Tưởng Tề Minh, gia thế đủ hiển hách.

Nhưng Vu Lệ Khanh nhiều năm như vậy, đã gặp qua biết bao sóng gió, một hậu bối trẻ tuổi, cũng muốn giữ bà ta lại ư.

"Cậu tưởng cậu gọi những cảnh sát này đến, thì có thể giữ được tôi?" Vu Lệ Khanh cười lạnh, bàn tay vẫn để trên cửa xe, dáng vẻ định chui vào trong xe chạy đi bất cứ lúc nào.

Tưởng Tĩnh Thành thấy bà ta vẫn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cũng không ngại nói thật với bà ta.

Anh hút một hơi, cầm giữa ngón tay, búng búng tàn thuốc trên đầu lọc, từ trong yết hầu phát ra tiếng cười khinh miệt cực nhỏ: "Gọi cảnh sát đến, là vì bà phạm tội. Tôi không cần phải giữ bà lại, chỉ cần giao bà cho pháp luật mà thôi."

Sắc mặt Vu Lệ Khanh trở nên u ám, nhìn chằm chằm Tưởng Tĩnh Thành.

Mạnh Thanh Bắc không ngờ Tưởng Tĩnh Thành sẽ nói như vậy, lập tức nghẹn ngào nói: "Anh tiểu Thành, trong này có phải có hiểu lầm gì không?"

"Hiểu lầm? Người này năm đó vì tư lợi cá nhân, đã làm cho hai gia đình khác chịu đựng cái gì, lẽ nào cô còn không biết? Khi đó bà ta ra tay với một đứa trẻ vừa mới sinh ra, lúc bà ta ném bé gái Thành gia kia đi, thì bà ta phải trả giá cho hành vi của mình."

Tưởng Tĩnh Thành nhìn qua, trong ánh mắt là chán ghét cùng cực.

Anh không phải người thao thao bất tuyệt, cũng cực ít phán xét ai đó.

Nhưng sở dĩ hôm nay anh đứng ở đây, chính là vì một người như vậy, bà ta căn bản không có thương xót, không có lòng từ bi, thậm chí là không có nhân tính. Bởi vì nếu có một chút không đành lòng, thì hồi đó bà ta sẽ không ném đứa bé nhỏ xíu như vậy đi.

"Lấy được chứng cứ rồi hẵng đến tìm tôi nhé," Vu Lệ Khanh không muốn nói nhiều nữa, chui tọt vào trong xe, đóng cửa lại.

Nào biết Tưởng Tĩnh Thành không hề ngăn lại.

Vu Lệ Khanh giục tài xế lái xe đi ngay, thế là chiếc xe khởi động rất nhanh, Mạnh Thanh Bắc trơ mắt nhìn chiếc Mercedes màu đen trước mắt quay đầu, sau đó lái ra ngoài.

Mạnh Thanh Bắc quá rõ Tưởng Tĩnh Thành, lần trước Tôn Gia Minh chỉ tìm thủy quân bôi nhọ Ngôn Dụ trên mạng, anh đã có thể làm cho Tôn Gia Minh thân bại danh liệt.

Chuyện Vu Lệ Khanh làm này, ngay cả Mạnh Thanh Bắc thân là con gái ruột cũng không có cách nào biện bạch thay bà ta.

Cô ta một mặt cảm thấy mình vô tội, rõ ràng năm đó cô ta cũng là một đứa trẻ sơ sinh, không hiểu gì cả. Ngay cả cô ta vào năm mười bốn tuổi, mới phát hiện cô ta căn bản không phải con của Mạnh gia.

Ngôn Dụ bọn họ vô tội, thì cô ta cũng thế mà.

Tưởng Tĩnh Thành đã sắp hút xong điếu thuốc, chiếc Mercedes màu đen kia cũng dần biến mất trong tầm mắt.

Mạnh Thanh Bắc thấy anh sắp đi, không nhịn được hỏi: "Anh sẽ không buông tha cho bà ấy, có phải không?"

Lần này, Tưởng Tĩnh Thành lại quay đầu, trên gương mặt tuấn tú vẫn mang theo vẻ nghiêm túc, "Là luật pháp Trung Quốc sẽ không buông tha cho bà ta."

Ánh đèn sáng choang của bãi đậu xe, chiếu lên mặt Mạnh Thanh Bắc, hôm nay cô ta trang điểm tinh xảo tao nhã, nhưng ánh mắt u ám lúc này, còn tuyệt vọng hơn cả mùa đông của Bắc Kinh.

Tưởng Tĩnh Thành còn chưa ra khỏi bãi đậu xe, thì Hàn Kinh Dương đã điện thoại đến.

Anh đi thang máy lên lầu, lúc đến đại sảnh khách sạn, thì nhìn thấy trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy, có hai người đang đứng.

Thành Thực mặc áo ba-đờ-xuy màu xám nhạt, mặc dù mất đi một chân, nhưng bất kể thời điểm nào, tư thế của anh cũng luôn thẳng tắp thế kia. Anh yên lặng đứng trong đại sảnh, nhìn đồ trang trí của khách sạn, đặc biệt là cây thông noel cực lớn dựng ở đó.

Hóa ra đã tháng mười hai rồi.

Xung quanh cây thông noel được vây bởi hàng rào gỗ, hộp quà màu hồng chất đống xen lẫn dưới tàng cây.

"Mẹ ơi, trong này đều là quà sao ạ?" Một bé gái bốn năm tuổi ở bên cạnh, có gương mặt nhỏ nhắn mềm mại đỏ bừng, nghiêm túc nắm tay mẹ.

Người mẹ trẻ dịu dàng gật đầu, bé gái lại tò mò hỏi: "Vậy con có thể nhận được quà không ạ?"

"Đương nhiên có thể rồi," người mẹ khẽ nói.

Không đến một lúc, thì hai mẹ con rời đi.

Trong tay Thành Thực nắm cây gậy, hơi ngước đầu lên, cây thông noel này cao ba mét, cũng may đây là thiết kế chọn cao mà đại sảnh khách sạn chọn dùng, thoạt nhìn cây thông noel này vô cùng hợp với đại sảnh.

Lúc Ngôn Dụ đi đến bên cạnh anh, ngay cả tiếng bước chân cũng trở nên cẩn thận.

Trên người cô khoác một chiếc áo ba-đờ-xuy, cũng là kiểu cashmere màu xám nhạt. Cô cẩn thận đi đến bên cạnh Thành Thực, nhìn anh, trong lòng rõ ràng là thấp thỏm, cả tay nắm quần áo cũng nắm chặt.

Thành Thực vì sao lại đến, lúc nghĩ đến khả năng, cô lại rất sợ hãi.

"Anh," Ngôn Dụ đứng bên cạnh anh, khẽ gọi.

Thành Thực xoay đầu qua, mặt mày dịu dàng ôn nhuận, anh luôn như thế, cho dù bất cứ lúc nào, cũng không nóng vội, luôn dịu dàng trầm ổn. Anh chỉ cây thông noel nói: "Còn nhớ lần đầu tiên em biết đến lễ giáng sinh, đã lấy tất cũ của em treo ở đầu giường, nói là muốn đợi quà của ông già noel không."

Cô sao có thể không nhớ được đây, khi ấy cô mới học lớp bốn tiểu học.

Nhưng cô không có hộp bút, cho dù là một hộp bút sơ sài nhất, cô cũng không có.

Cho nên lúc biết được vào tháng mười hai, ông già noel sẽ đến tặng quà, thì cô len lén nghĩ, nếu có thể cho cô một cái hộp bút thì tốt biết bao. Khi đó trong nhà thật sự không có tiền, mẹ Thành một mình làm việc, phải nuôi sống hai đứa trẻ.

Rất nghèo, loại tư vị không có tiền đó, Ngôn Dụ đã sớm không còn nhớ nữa.

Bởi vì cuối cùng, cô thật sự đã nhận được quà, ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy, thì nhìn thấy hộp bút trong tất cô. Đó là hộp bút rẻ nhất có thể mua được trong quầy hàng nhỏ, được nhét vào trong tất, kéo chiếc tất dài thành hình chữ nhật.

Có lẽ chính là vì tâm nguyện nho nhỏ này luôn có thể được thỏa mãn, đã làm cô không cảm thấy mình thiếu thốn cái gì.

Đến sau này, cô mới biết hộp bút đó là anh Thành Thực mua.

Cậu bé nhỏ tuổi, nhân lúc trên đường đi học tan trường, đã nhặt phế phẩm rất lâu, mới mua được.

Bởi vì cậu biết, Ngôn Dụ muốn.

Đây là chuyện mà cả Tưởng Tĩnh Thành cũng không biết, là ký ức thuộc về giữa cô và Thành Thực.

Ngôn Dụ gật đầu, cô nhớ, cô vẫn luôn nhớ.

Thành Thực dịu dàng nở nụ cười, lại nhìn lên cây thông noel trước mặt, nhẹ giọng nói: "Quả Quả, lúc bé anh trai luôn cố gắng thỏa mãn nguyện vọng của em."

Không biết vì sao, trong lòng Ngôn Dụ căng thẳng, chua xót từ trong hốc mắt tuôn ra.

"Vậy thì bây giờ, em có thể thõa mãn anh trai một nguyện vọng không?" Thành Thực xoay đầu, ánh mắt rơi trên người cô, rõ ràng vẫn là ánh mắt ấm áp, nhưng Ngôn Dụ lại giống như bị kim đâm.

Cô đang đợi, đợi tảng đá trong lòng rơi xuống.

Đến tận khi Thành Thực nói: "Ngôn Ngôn, em có thể nói cho anh biết, chân tướng năm đó được không?"P/s 1: Truyện đã dần đi đến hồi kết, đến chương này rồi vẫn thương thay cho Ngôn Dụ, thương cho cả Thành Thực và mẹ Thành....Chỉ vì sự ích kỷ của một người mà đã tạo nên kết cục của hiện tại, đau lòng cho Ngôn Dụ phải chịu đựng quá nhiều đau khổ...Nhưng may mắn thay bên cạnh cô vẫn có một Tưởng Tĩnh Thành luôn yêu thương và che chở.....P/s 2: Sắp phải tạm biệt Ngôn Dụ và Tưởng Tĩnh Thành rồi nè, mong mọi người sẽ vẫn tiếp tục ủng hộ mẹ cháu nhé ạ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.