Khịt khịt!! Mùi thức ăn làm cô tỉnh dậy. Nó thật thơm~~~. Vừa mở mắt ra cô đã thấy bóng dáng anh, lụi hụi nấu ăn, dọn thức ăn, rồi... cô cười, nụ cười đã lâu rồi không quay trở lại trên khuôn mặt
-Cười?? Em cười sao??
Cô giật mình quay lại sắc thái ban đầu
-Tôi... làm gì có!!
-Thôi lại ăn nào!!
Anh đi lại bế cô lên trên tay
-???
-Đừng để khuôn mặt vậy chứ??
-Anh làm gì vậy?? Để tôi xuống nhanh
Anh đặt cô xuống chiếc ghế
-Tôi sẽ bảo vệ em, nâng niu em từng chút. Xin lỗi vì những chuyện đã qua
-Ha!! Anh đang nuôi thức ăn của mình chứ gì??- Đó chỉ là một lời nói đùa
Binh!! Một cái búng tráng đau đớn gián xuống. Cô ôm lấy phần tráng đáng thương của mình
-A!! Làm gì vậy hả??
-Đừng nói bậy, ăn đi mới không tôi chính là người sẽ móm cho em ăn đó
-Được rồi
Mặt thoáng đỏ ửng, cô không dám nhìn mặt anh. Anh nhếch mép cười
-Ăn xong... tôi về được không??
-Được, em nhớ Ana đúng không??
-À!! Con chó đâu rồi??
-Nó đang ngủ
-Vậy à, anh giúp tôi với, suy nghĩ chp too giúp một cái tên
-Dogy
- -.- anh đang hạ nhục tôi đó, tôi đã suy nghi nát óc...
-Tôi... là thiên tài
-Hứ!! Tự cao quá đáng
Rin được đưa về phòng nhanh chóng. Ken rời đi. Cô chính thức được tự do vài hôm. Khi bên anh, cô cứ cảm giác mình bị gò bó nhưng không khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-cua-nhung-ke-hut-mau-mot-di-khong-tro-lai/2205481/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.