Nếu không phải bị dừng lại do kẹt xe vào giờ cao điểm, mà Vương Liên Vũ lại phải tham gia một cuộc họp quan trọng lúc chín giờ, thì anh quyết không lựa chọn phương tiện di chuyển là tàu điện ngầm.
Anh đứng ở cổng tàu điện, người đông như đại hồng thủy, cảm giác hai mươi tám năm qua chưa từng có lần thử thách nào khó khăn như vậy. Anh chật vật lắm mới quay được người để nhìn ra đường lớn, tình trạng ùn tắc có chiều hướng nghiêm trọng hơn, sau đó lại khó khăn lắm mới quay người lại được, trôi theo dòng người bước vào trạm như những con quái vật bồng bềnh trong chậu máu.
Sau đó lại phải trải qua các cửa ải sau, “chen lên tàu mà không chen nổi” - “sau khi chen lên được, do tay không có chỗ nắm, để lung tung có thể bị mắng là sàm sỡ” - “đến trạm nhưng không chen xuống được” - “đành phải ngồi thêm một trạm nữa” - “kết quả là không chen lên nổi chiều tàu điện ngược lại” - “đợi hai chuyến tàu mới chen lên được” - “lần này may mà có thể thuận lợi lên và xuống tàu”… Vương Liên Vũ mồ hôi đầm đìa đứng tại trạm tàu điện ngầm ngay bên dưới công ty anh. Bộ dạng mệt mỏi hoàn toàn không giống một chuyên viên cao cấp hàng lãnh đạo của công ty thương mại quốc tế chút nào, ngược lại trông như anh lính vừa lăn lộn dưới hầm chui lên.
Và anh chuyên viên cao cấp trông như chú lính bụi bặm này lại gặp một vấn đề mới - anh không tìm được cổng ra!!!
Công ty của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-cua-han-la-mot-mau-hong/17737/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.