Chương trước
Chương sau
Trong nhà lớn của Lục gia ở thành phố S, Lục Kỳ ngồi trong phòng họp nghe thuộc hạ thông báo tin tức, cuộc chiến lúc này đã đến hồi kết, hắn nhìn bài đăng mới nhất của phòng làm việc Tần Y, cười khổ lẩm bẩm: "Tính tình thật lớn! Không hổ danh người phụ nữ của Tam gia."
"Đang nói tới chú nhỉ?" Trong lúc Lục Kỳ nghĩ muốn giải quyết xong mọi chuyện này trước khi đến tai người nào đó, một thanh âm lãnh đạm vang lên, Lục Kỳ ngẩng đầu thấy người trong miệng mình đang đứng ở cửa, trên người mặc một bộ đường trang màu đen, trên tay cầm một chuỗi Phật châu bằng trầm hương, cười như không cười.
Lục Kỳ không dám thở: "Tam... Tam gia?!"
Hắn nhìn người giúp việc đứng sau lưng Tam gia, cả người run rẩy lắc đầu nhìn Lục Kỳ, ý bảo bản thân không thể ngăn được vị Tam gia này, Lục Kỳ thấy thế vội vội vàng vàng đứng dậy đi ra đón tiếp, khí thế cao ngạo ngày thường cũng biến mất không còn một mảnh, hỏi: "Tam gia, ngọn gió nào lại đưa chú đến đây?"
"Cháu nói xem?" Tam gia kia không nhanh không chậm phun ra ba chữ, rồi ngồi xuống chiếc sofa mềm mại ở giữa phòng.
Nhìn biểu tình của Tam gia, Lục Kỳ đã hiểu tin tức hot nhất trên Weibo kia đã lọt vào tai của Tam gia rồi. Cũng chỉ có vị kia mới có thể khiến Tam gia ngàn năm khó gặp đích thân ra mặt.
Ở thành phố S, mọi người đều luôn nói với nhau rằng Lục gia là bá chủ một phương, ai may mắn có thể dựa vào Lục gia dù chỉ một chút cũng có thể đi đường thẳng trong giới giải trí nhưng chỉ có giới thượng lưu mới hiểu, Lục gia có được ngày hôm nay không phải chỉ dựa vào đế chế giải trí khổng lồ của gia tộc mà phía sau bọn họ còn có cái mác dát vàng "nhà ngoại của gia chủ Bạc gia" ở đế đô. Nếu muốn động vào Lục gia thì phải xem xét coi có khả năng chống lại quyền và tiền của Bạc gia hay không.
So với Bạc gia, Lục gia chẳng là gì cả.
Mà cái vị Tam gia trước mắt này chính là người cầm quyền hiện tại của Bạc gia. Bạc Tam gia là một người lạnh lùng, thiết huyết, chỉ cần động tới ranh giới của anh ngay cả người thân anh cũng không tha. Bạc gia ở trong tay anh, từ một gia tộc quyền quý bậc nhất ở Đế đô nhanh chóng bước lên vị trí độc tôn, cả hắc bạch đều cắm một chân.
Nổi tiếng với tính cách tàn bạo, lục thân không nhận nhưng không biết tại sao, đối với đứa em họ bên ngoại Lục Kỳ này, Bạc Tam gia lại thấy có chút vừa mắt nên từ khi còn nhỏ Lục Kỳ đã được đưa đến bên cạnh Bạc Tam gia, được anh bồi dưỡng trở thành cánh tay đắc lực, đến mãi sau này khi Lục lão gia có tuổi lui về phía sau Lục Kỳ mới trở về đảm đương vị trí Tổng giám đốc Hoành Nghệ, song song với đó là làm việc cho Tam gia.
Vóc người Bạc Tam gia vốn cao lớn, vững chãi, bộ đường trang mặc trên người càng khiến hắn như bước ra từ bức tranh thủy mặc, ngũ quan hoàn mỹ làm người khác nao lòng. Tuy năm nay mới hơn ba mươi tuổi nhưng từng động tác của hắn lại khiến mọi người cảm thấy có chút cổ xưa, khó nắm bắt. Hiện tại dù hắn chỉ ngồi ở đó mỉm cười cũng có thể đè ép Lục Kỳ thở không nổi.
Lục Kỳ vội vàng nói: "Tam gia, cháu đã tra cho thuộc hạ điều tra, người nọ chỉ cần có tiền là tạo scandal, hắn nói chưa từng gặp người thuê, chỉ nói chuyện với nhau qua mạng, tiền cũng từ một tài khoản ẩn gửi tới, lịch sử trò chuyện cũng đã bị xóa, cháu đang cho người khôi phục lại."
Bạc Tam gia trầm mặc một lát, hỏi: "Đối với chuyện này, cô ấy có gọi cho cháu không?"
Lục Kỳ lắc đầu: "Không có, chưa gọi. Cháu cũng chỉ mới thấy tin tức thôi, vốn định đăng bài nói rõ một chút nhưng chưa kịp đăng đã thấy tình hình ổn định."
Bạc Tam gia hơi nhíu mày: "Thái độ của cô ấy thế nào?"
Lục Kỳ nhìn sắc mặt của Bạc Tam gia, bỗng nhiên nhanh trí nói: "Tam gia, phòng làm việc của cô ấy đã đăng bài, nói rõ sẽ truy tố những tài khoản vu khống, bôi nhọ cố tình tổn hại danh dự của cô ấy."
Nghe Lục Kỳ nói, Bạc Tam gia gật đầu, ánh mắt hiện lên tia cưng chiều khó thấy: "Ừ! Vậy cháu thay cô ấy gửi thư mời của luật sư đến đám người đó đi. Đừng để mấy chuyện này làm phiền cô ấy!"
Lục Kỳ:...
Bên ngoài tuy gật đầu, đáp vâng nhưng trong lòng lại chửi thầm, rõ ràng Tần Y không hề có ý định tự mình xuất thân có được không? Cô ấy biết thế nào hắn cũng phải ra tay thu dọn nên cô ấy chỉ bảo phòng làm việc đăng bài, xong sau đó cũng chẳng có động tác nào khác, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi báo cho hắn để hắn có thời gian chỉnh lý hồ sơ nữa.
Lục Kỳ ngây người một lát, như nhớ ra chuyện gì đó lập tức nói: "Tam gia, chú tới thật đúng lúc, đêm mai Hoành Nghệ sẽ tổ chức yến hội kỉ niệm, tất cả nghệ sĩ trong công ty sẽ tham gia, nếu chú rảnh thì đến tham dự một chút?"
Kỳ thật nhắc thì nhắc vậy thôi chứ Lục Kỳ cũng không ôm hy vọng nhiều, vị Bạc Tam gia này từ trước đến giờ đều không thích những nơi ồn ào, đặc biệt là giới giải trí, càng không muốn lại gần phái nữ. Bao nhiêu năm nay, phụ nữ có thể đến gần hắn cũng chỉ có hai người là mẹ ruột đã qua đời của hắn và Tần Y.
Nếu không phải Tần Y đột nhiên không muốn an ổn ở nhà làm tiểu thư nhà giàu, đợi đến thời điểm thích hợp kế thừa tài sản mà tham gia vào giới giải trí thì đợi đến kiếp sau Bạc Tam gia cũng không quan tâm đến mấy cái chuyện bôi đen trên Weibo này.
Đêm mai Tần Y có lẽ cũng sẽ tham gia nên hắn mới cố tình nói với Tam gia, chắc Tam gia sẽ nể mặt cô ấy đồng ý.
Nhưng ngoài dự đoán, Bạc Tam gia lại lắc đầu: "Không cần."
"Vậy chú có ở lại thành phố S không? Mấy ngày nay Tần Y không có lịch trình..." Lục Kỳ hiểu ý, vô cùng tri kỉ thông báo lịch trình của Tần Y cho Tam gia, vừa nói vẻ mặt còn thể hiện rõ ba chữ "con hiểu mà", rõ ràng lần này Tam gia ra mặt cũng vì Tần Y, trước đây Tần Y không cho Tam gia xen vào công việc của mình nên Tam gia đành ở sau lưng âm thầm sai bảo hắn để ý Tần Y, tuyệt đối không để cô ấy gặp phải chuyện gì.
Nếu để hắn bình luận về thái độ của Tam gia với Tần Y thì chỉ có một câu: Ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ vỡ.
Còn nhớ mấy tháng trước, sau khi bộ phim "Ánh sáng lẻ loi giữa thành phố" đóng máy, Tần Y đã bị bệnh nhiều tuần liền, lúc đó, cả người Tam gia đều đứng ngồi không yên, sát khí bừng bừng như muốn giết người, cuối cùng vì không thể phát tiết lên người Tần Y nên đã lôi hắn và Dương Đan ra làm tốt thí chết thay, khiến hắn khổ không nói thành lời.
Rõ ràng là Tần Y ra quyết định, cũng do chú ấy chiều theo để cô ấy làm bậy, sao mọi chuyện lại đổ hết lên đầu hắn chứ?
Không những phải ăn cẩu lương mà còn phải chịu nỗi khổ về tinh thần nữa!
Hắn khổ lắm đấy!
Ai nói Lục tổng anh minh thần võ, hào hoa phong nhã, sinh ra đã ngậm thìa vàng chứ?
Hắn hiện tại chỉ là một con sen phục vụ chuyên nghiệp cho Tần Y thôi!
Thời điểm mạch não của Lục Kỳ đang đi về nơi xa bỗng nhiên nghe Bạc Tam gia chầm chậm nói: "Không cần! Hai ngày nay cô ấy chỉ muốn nghỉ ngơi, đừng làm phiền cô ấy. Sắp tới cô ấy sẽ tham gia chương trình <Khiêu chiến danh bài> của công ty cháu, bảo bên hậu trường bố trí cẩn thận một chút, đừng hỏi mấy câu quá riêng tư, trò chơi cũng phải thiết kế cẩn thận một chút, đừng để cô ấy bị thương..."
Lục Kỳ càng nghe càng trợn tròn mắt, không hiểu Tam gia nhà mình lấy cái tin Tần Y tham gia <Khiêu chiến danh bài> ở đâu ra. Hơn nữa, chương trình này cũng không hề nguy hiểm, chỉ đơn giản giống như một talk show trò chuyện về một số vấn đề thường ngày, sau đó sẽ thêm một số trò chơi vận động vào để tăng tính thú vị. Sao vừa qua miệng Tam gia đã biến thành nơi hỗn tạp, chứa đầy mối nguy tiềm ẩn thế này?
Như đọc hiểu ánh mắt tò mò kia, hiếm khi Bạc Tam gia nhân từ phun ra một câu: "Hôm qua, Tần Y có gọi cho chú."
Lại bị ép ăn thức ăn cho chó _ Nội tâm của Lục Kỳ.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười hoàn mỹ, gật gật đầu: "Vâng! Vậy còn chú?"
Bạc Tam gia chậm rãi vân vê phật châu trong tay, đó là thói quen của hắn, đặc biệt là những lúc đang suy ngẫm chuyện gì đó, tốc độ vân vê hạt châu càng chậm thì tâm tình của hắn lúc đó càng không tốt, như cách nói chuyện, khi nào cũng bất tri bất giác mang đến cho đối phương cảm giác áp bức.
"Thời gian tới chú phải đến chùa Quán Âm ở ngoại thành thành phố S hỏi thăm cố nhân và cúng bái."
Là người đã đi theo Bạc Tam gia nhiều năm, đương nhiên Lục Kỳ đã từng nghe nói đến cái tên chùa Quán Âm này. Mọi chuyện phải kể từ việc thân thể của Tần Y từ nhỏ đã không tốt, luôn nhìn thấy một số thứ khó nói, cha mẹ cô ấy được một cao nhân chỉ điểm đến chùa Quán Âm xin một lá bùa hộ thân từ trụ trì mới có thể tạm thời khiến cô ấy không nhìn thấy mấy thứ kia nữa, sức khỏe cũng tốt lên không ít, nhà họ Tần vì thế còn cố tình mở một buổi tiệc chúc mừng. Cũng chính trong buổi tiệc ấy Tam gia đã gặp được Tần Y, cả hai bắt đầu quen nhau từ đó.
Thời gian dần trôi, một lần yên tĩnh này kéo dài suốt mười mấy năm, cho đến tám năm trước, Tần Y bị bắt cóc, trong khi chạy trốn khỏi bọn bắt cóc, lá bùa hộ thân của Tần Y bị rách làm hai nửa. Khi được cứu về, Tần Y cũng chỉ còn lại một nửa cái mạng. Bên ngoài nhìn thì không có vết thương gì nghiêm trọng nhưng lại sốt cao không hạ, nằm trên giường nửa tháng cũng không có dấu hiệu tỉnh lại làm cả nhà họ Tần nháo nhào, còn Tam gia - vị hôn phu của cô ấy cũng vì chuyện này mà nổi trận lôi đình.
Đó cũng là lần đầu tiên Lục Kỳ thấy Tam gia nóng giận như vậy, cả người toàn là sát khí. Hậu quả chính là bọn bắt cóc kia ở trong nhà tù bị chơi chết, tử trạng thê thảm không thể tả nổi, Đế Đô thì rơi vào tình trạng thanh trừ, rất nhiều gia tộc có liên quan đều bị rớt đài....làm lòng người lo sợ.
Về phía Tần Y, thấy bệnh viện không thể tìm ra nguyên nhân cô hôn mê sâu, nhà họ Tần đột nhiên nhớ đến vị cao nhân kia, lấy tâm tình chữa lợn chết thành lợn sống, dù bất cứ giá nào cũng phải cứu được con gái mình mà chạy một đường tới chùa Quán Âm tìm trụ trì ngày đó. Vị trụ trì này sau khi nghe tường tận mọi chuyện chỉ lắc đầu, nói ông ấy cũng không thể cứu được Tần Y, cái bùa hộ mệnh kia cũng chỉ là cách tạm thời để ông ấy giúp Tần Y chống đỡ một thời gian, mệnh cách của Tần Y rất kì lạ vừa như thuộc về thế giới này vừa như bị thế giới này bài xích, nay bùa hộ mệnh đã mất, thời gian không còn nhưng ông vẫn chưa tìm ra cách, chỉ biết dựa vào số trời.
Một câu này của trụ trì giống như một chiếc búa sắt đập thẳng vào đầu Tần phu nhân và Tần lão gia, khiến bọn họ mất hết hy vọng.
Chỉ có Bạc Tam gia, từ trước đến giờ không tin thần phật, dù có đi theo đến chùa Quán Âm cũng chỉ đứng ở ngoài cửa, vừa nghe nói thế đột nhiên lao vào phòng trụ trì, không quan tâm tới cái gì gọi là giáo dưỡng.
Không biết hai người họ nói chuyện gì mà sau hai tiếng đồng hồ cánh cửa phòng trụ trì mới mở ra, ánh mắt ông lúc này nhìn Bạc Tam gia mang theo vài phần tán thưởng, vài phần hài lòng.
Trụ trì thở dài nói với Tần phu nhân và Tần lão gia rằng cuộc đời này bất công với Tần Y nhưng phép tắc lại sủng ái cô ấy, đưa Bạc Tam gia đến bên cạnh cô ấy, sau lần này chỉ cần Tần Y vượt qua kiếp nạn năm 30 tuổi, cô ấy sẽ yên ổn sống thọ đến già, rồi đưa cho họ một chuỗi Phật châu giống y hệt cái ông đã cho Bạc Tam gia cùng một miếng ngọc nhỏ rất tinh khiết dặn họ về làm thành dây chuyền để cô ấy đeo. Hai vật này tuyệt đối không thể rời khỏi cô ấy dù chỉ một bước, cũng không thể để nó hao tổn gì.
Tần lão gia và Tần phu nhân như bắt được tia hy vọng cuối cùng, nghe lời làm theo. Quả thật, chừng vài ngày sau đó Tần Y dần dần hạ sốt, khoảng mười ngày sau thì tỉnh lại hẳn. Tuy sức khỏe có hơi yếu nhưng chỉ cần để ý thì vẫn không có ảnh hưởng lớn.
Mà chuyện năm đó tại sao trụ trì ban đầu nói đã hết cách lại đột nhiên thay đổi thái độ hay việc Tam gia đã nói chuyện gì với trụ trì ở trong phòng đều là bí mật không một lời giải đáp.
Chỉ biết, vì sự cố năm đó, hôn lễ của Tần Y và Bạc Tam gia đã bị hoãn lại. Tần Y cố chấp chỉ khi nào qua được năm 30 tuổi cô mới kết hôn, Tam gia ban đầu tuy không chịu nhưng Tần Y đã lấy cả sinh mạng ra để uy hiếp làm Tam gia không thể nào không nhường bước, đương nhiên giận thì vẫn phải giận. Để Tam gia nguôi giận, Tần Y đã phải dỗ rất lâu quan hệ của hai người mới bền chặt như hôm nay.
Kể từ ngày đó, Bạc Tam gia lúc nào cũng mang một chuỗi Phật châu bên người, nghe nói nguyên liệu làm ra phật châu cực kỳ quý giá. Hằng năm còn dành ra một vài ngày đến chùa ăn chay niệm phật làm công đức.
Vậy chắc hẳn vị cố nhân trong miệng Tam gia chính là vị trụ trì kia đi?
Lục Kỳ sửng sốt, dò hỏi: "Tam gia, hôm nay chú đi luôn hay mấy ngày nữa mới đi? Ngày mốt <Khiêu chiến danh bài> sẽ khởi quay, chú có muốn đi thăm ban không?"
Bạc Tam gia liếc Lục Kỳ một cái, thần sắc không rõ vui hay buồn: "Không cần, Tần Y không có ý định quay hết số, chỉ tham gia một tập. Sức khỏe cô ấy không tốt nhưng luôn không chịu chú ý, cháu thay chú đến trường quay để ý cô ấy, đừng để cô ấy bị thương, đừng để cô ấy bị ủy khuất. Mấy ngày chú ở trong chùa sẽ không liên lạc với bên ngoài, nếu có chuyện gì gấp thì liên hệ với số điện thoại riêng của chú."
Vừa nhắc tới Tần Y, Bạc Tam gia lại hóa thành vị cha già kính yêu, dặn dò Lục Kỳ hết lần này đến lần khác. Giọng nói vô cùng hiền lành của hắn thành công khiến Lục Kỳ nổi hết da gà sởn cả gai ốc.
"Vâng! Vâng! Con sẽ để ý tuyệt đối sẽ không để Tần Y gặp nguy hiểm, gặp ủy khuất!"
Bên ngoài thì như vậy nhưng nội tâm lại như một đứa con nít không ngừng phun tào.
Ủy khuất cái gì chứ!
Tần Y mà để bản thân ủy khuất thì hắn, Lục Kỳ, Lục đại tổng tài sẽ tự nguyện livestream ăn bàn phím!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.