Người phụ nữ đó chỉ là một nốt nhạc đệm, nhưng trên đường Tiêu Kha Ái lái xe về ký túc xá lại không ngừng nghĩ đến cô ấy. Tại sao cô ấy lại ở đó? Tại sao lại không đeo khẩu trang? Là đã nhiễm bệnh sao? Pappy nằm ở ghế sau, “Nửa đêm chị bỏ đi thế này, không cãi nhau chứ?” Tiêu Kha Ái tâm trạng đang rối bời, không muốn đối mặt với những chuyện đó, “Đến lúc đó ba mẹ gọi tới thì chị không nghe là được.” Pappy thở dài, “Chị thế này không được, không giải quyết được vấn đề.” “Chị đã cố gắng hết sức làm tất cả những gì cần làm.” Tiêu Kha Ái không khỏi lớn tiếng, “Họ còn muốn thế nào? Chị không muốn thỏa hiệp, họ cũng không muốn thỏa hiệp, vậy chỉ có thể để vậy chờ, chờ xem cuối cùng ai là người không chịu nổi.” Cãi vã, tranh đấu ầm ĩ bao nhiêu năm, cuối cùng lúc này Tiêu Kha Ái mới hiểu ra, rốt cuộc tỉnh táo lại. “Chị vẫn muốn vẹn cả đôi đường, không muốn tổn thương tình cảm của hai bên, nhưng không muốn kết hôn, cái gì cũng muốn…” Cô nói, hơi ngửa đầu để ép nước mắt không tràn ra, “Nhưng chuyện này dù thế nào thì cũng tổn thương tình cảm, phải đánh đổi điều gì đó.” Đến bây giờ Tiêu Kha Ái mới thật sự cảm nhận được khi bác sĩ Kiều quyết định rời xa quê hương thì đã phải hạ quyết tâm lớn đến thế nào. “Chị không thể tiếp tục như thế này nữa.” Tiêu Kha Ái lắc đầu, tiếng vang như ve kêu rền rĩ truyền vào tai cô, “Nếu cứ tiếp tục như thế, chị sẽ trở thành Lưu Dương thứ hai…” Pappy không nói gì. “Có phải chị làm ra vẻ quá không?” Tiêu Kha Ái nói, “Rất nhiều người nói họ ghen tị với chị, ba mẹ lo liệu mọi thứ cho chị, hơn nữa chị là con gái…” “Ai cũng cảm thấy vậy, ba mẹ, họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp… chị không thiếu thứ gì, không cần phải nỗ lực, kiếm nhiều tiền vậy để làm gì, dù sao cuối cùng cũng phải kết hôn, chờ kết hôn rồi thì người chồng có bản lĩnh kiếm tiền nuôi gia đình, chị chỉ cần hưởng phúc là được… Có phải chị rất hạnh phúc không.” Tiêu Kha Ái nấc lên một tiếng. “Nói nhiều đến nỗi chị cũng nghĩ vậy, dù sao thì xem mắt tìm một người có điều kiện tốt… Nhưng tại sao, tại sao chị không thể vui vẻ nổi? Chị không biết, chị thật sự không biết, tại sao? Tại sao sẽ biến thành thế này?” Cuối cùng cô không kiềm chế được, tấp xe vào lề đường, úp mặt vào tay lái bật khóc. Cô khóc một hồi, hình như khóc rất lâu, khóc đến mức mắt sưng lên, khóc đến khó thở. Pappy từ ghế sau chui lên trước, yên lặng gối đầu lên chân cô, ngước mắt nhìn cô, lặng lẽ làm bạn với cô. Tiêu Kha Ái từ từ bình tĩnh lại, cô mở wechat của ba Tiêu, gửi một tin nhắn. Tiêu Kha Ái: Con muốn ở yên tĩnh bên ngoài một mình, chỗ con ở rất an toàn, ba mẹ đừng đến tìm con, con không muốn cãi nhau với hai người. Cô nhắn xong thì kéo tài khoản wechat của ba mẹ vào danh sách đen, ngả người tựa vào ghế, nhìn ra đường. Con đường nửa đêm vắng tanh, chỉ có những ngọn đèn đường hai bên lặng lẽ chiếu sáng. Cô lại khởi động xe, màn hình di động bên cạnh sáng lên chữ “Ba” đang gọi đến, cô tắt điện thoại, lái xe về phía trước. Sáng sớm hôm sau, Ngạc Giang thông báo phong tỏa giới nghiêm toàn thành phố. Nghe được tin tức này, ngược lại Tiêu Kha Ái thấy yên tâm, ít nhất không cần lo ba mẹ tìm tới cửa. Đáng tiếc cô đánh giá thấp sự cố chấp của ba mẹ mình. Wechat và điện thoại không liên lạc được với cô thì Tiêu Kha Ái nhận được điện thoại của cảnh sát. Trong thời điểm khó khăn đặc biệt thế này mà vì mâu thuẫn gia đình làm phiền đến cảnh sát, Tiêu Kha Ái cảm thấy hết sức áy náy. Cô giải thích sơ qua tình hình với cảnh sát, báo lại địa chỉ hiện tại của mình, sau đó nhắn trả lời wechat của ba mẹ, đảm bảo mỗi ngày điện thoại báo bình an một lần thì vấn đề này mới tạm cho qua. Tiêu Kha Ái cảm thấy càng chán nản, cô muốn như bác sĩ Kiều, mua một tấm vé rời nhà đi thật xa, cố gắng trốn tránh, không bao giờ đối mặt với những điều khiến cô mệt mỏi cả tinh thần và thể xác thế này. Vì thế, cảm xúc phức tạp này thể hiện trong những cuộc trò chuyện ngắn ngủi. Tiêu Kha Ái: “Con ở ký túc xá, an toàn, đừng đến tìm con.” Ba Tiêu: “Chúng ta từ từ nói chuyện…” Tiêu Kha Ái: “Không có gì để nói, hai người đừng báo cảnh sát nữa, nếu còn báo con sẽ không nhận điện thoại… Chú ý giữ an toàn, đừng ra cửa, tạm biệt.” Cô cúp điện thoại, hít sâu mấy hơi, thật sự phiền lòng, không muốn nói chuyện với ba mẹ nên tắt máy, ngồi trên giường phóng tầm mắt ra ban công, dừng lại nóc nhà đối diện. –Ting tong— Ting tong – Chuông cửa vang lên, Tiêu Kha Ái sửng sốt, bây giờ mà còn ai đến? Cô chạy ra cửa, dán mắt vào mắt mèo, thấy bác sĩ Kiều đứng bên ngoài cửa. Tiêu Kha Ái vuốt tóc lại, nặn một nụ cười, mở cửa. “Ban nãy tôi gọi điện thì thấy cô tắt máy, tôi hơi lo… nên đến xem sao.” Bác sĩ Kiều giải thích, móc chai cồn mang theo xịt lên người. “Không sao không sao, anh vào nhà ngồi chơi?” Tiêu Kha Ái nghiêng người mời bác sĩ Kiều vào. Bác sĩ Kiều tháo khẩu trang, lấy túi nilon ra, gấp khẩu trang lại cho vào túi đặt cạnh cửa, xong rồi mới bước vào, lại lấy cồn xịt giày. Tiêu Kha Ái đóng cửa, dẫn bác sĩ Kiều đi rửa tay. Bác sĩ Kiều đến bất ngờ, lúc rửa tay nhìn cô vẻ muốn nói lại thôi. Tiêu Kha Ái: “Sao thế?” “Cô với cha mẹ có mâu thuẫn à?” Bác sĩ Kiều nói khá uyển chuyển. Lập tức Tiêu Kha Ái hiểu ý anh, một ngọn lửa giận xông thẳng lên trán, hai má cô nóng lên, “Ba mẹ tôi điện thoại cho anh sao? Sao họ lại có số điện thoại của anh? Họ nói gì với anh? Thật sự xin lỗi…” “Bình tĩnh.” Bác sĩ Kiều vươn tay giữ cô lại, “Số điện thoại của tôi in trên cửa phòng khám, ba mẹ cô biết cũng không có gì lạ, họ không nói gì, chỉ hỏi tôi có gặp cô không.” “Có phải họ tìm đến tất cả mọi người trong vòng quan hệ tôi không?” Mắt Tiêu Kha Ái đỏ hoe, dậm chân thật mạnh, lấy điện thoại ra mở máy lên. “Đừng đừng đừng…” Bác sĩ Kiều ngăn cô lại, “Cãi nhau không giải quyết được vấn đề, chúng ta nói chuyện trước đã.” Bác sĩ Kiều để điện thoại cô lên sô pha, “Tìm chỗ ngồi đi.” Hai người ngồi xuống ghê. “Cô kiềm chế cảm xúc lại trước.” Anh nói nhẹ nhàng, “Nhiều khi chúng ta không kiên nhẫn với cha mẹ như với người ngoài, vì vậy tôi mong cô có thể bình tĩnh nói chuyện với tôi.” “Tôi đã nói với họ là không muốn ở nhà để cãi vã! Đi đâu tôi cũng báo cho họ.” Tiêu Kha Ái cực kỳ ấm ức, “Tại sao họ lại còn như vậy, lại báo cảnh sát rồi còn gọi cho anh.” “Khách quan mà nói thì thời kỳ này, ầm ĩ một trận rồi nửa đêm ba mẹ cô bỏ nhà đi ra ngoài thì cô có lo lắng không?” Bác sĩ Kiều hỏi cô. Lúc đó quá tức giận, quá khổ sở, Tiêu Kha Ái không nghĩ tới vấn đề đó, bây giờ ngẫm lại thì đúng thật mình quá kích động. “Tôi…” “Khi một người đưa ra quyết định nào đó luôn có những lực cản.” Bác sĩ Kiều nhìn cô, “Năm đó tôi rời nhà có lẽ ý nghĩ cũng không khác cô, bây giờ nghĩ lại, tôi cũng không cho là mọi hành động của mình khi ấy là đúng đắn.” “Nhưng mà tôi không hiểu, tôi đã làm nhiều như vậy sao họ vẫn không hiểu.” Tiêu Kha Ái sụt sịt mũi, còn kéo cả anh vào… Đây cũng là điều khiến cô càng thêm lúng túng, khó chịu. “Thế giới rộng lớn như vậy thì sẽ luôn có đủ loại người, mỗi người đều có tam quan riêng của mình. Cô không thể mong đợi mọi người để thấu hiểu lẫn nhau, đúng không?” Bác sĩ Kiều cười, “Nói không chừng ba mẹ cô cảm thấy nói lâu như vậy sao cô vẫn không thể hiểu nỗi khổ tâm của họ.” Tiêu Kha Ái không nói gì. “Đôi khi tôi rất lo lắng, có phải tôi là tấm gương xấu cho cô không.” Bác sĩ Kiều thở dài, “Cô đang đưa ra lựa chọn như tôi năm đó, có phải tôi vẽ đường xấu cho cô không.” Tiêu Kha Ái: “Không… Tôi cảm thấy tình huống chúng ta không khác nhau lắm, hơn nữa tôi cũng nghĩ vậy.” “Nhưng ba mẹ cô không chắc giống ba mẹ tôi, một sự việc không thể rập khuôn với người khác.” Bác sĩ Kiều nói, “Thời điểm đó tôi đã suy nghĩ, cân nhắc kỹ lưỡng hoàn cảnh rồi mới đưa ra quyết định, chứ không phải là ở đây có người như thế, tôi cũng muốn làm giống như vậy. Cô thật sự đã suy nghĩ, có hiểu rõ ràng chưa?” “Tôi cảm thấy có một vài việc cần nói rõ với cô.” Anh cụp mắt xuống, “Trước kia cứ cảm thấy chưa đủ thân thiết, có những lời nói ra không tốt, có thể cô sẽ không tiếp thu, cho nên rất nhiều chuyện không nói với cô, tôi không tốt như cô nghĩ… Cô có muốn nghe những chuyện mấy năm nay tôi trải qua không?” Tiêu Kha Ái nhanh chóng gật đầu. “Khi tôi hơn hai mươi thực ra không tốt, có lẽ giống như trên mạng nói ấy, là loại trai thẳng ung thư*.” Bác sĩ Kiều cười, “Lúc đó mọi thứ cha mẹ chuẩn bị sẵn, nhà cửa xe cộ… tôi cứ hưởng thụ là được. Sau đó thì ảnh hưởng mấy lời dạy dỗ của cha mẹ, cộng với một ít súp gà độc* trên mạng… tư tưởng hết sức cực đoan, cảm thấy phụ nữ ấy à, phá của tiêu tiền, tôi có nhà có xe, họ dựa vào cái gì mà còn đòi sính lễ trên trời… Phụ nữ chỉ cần hưởng thụ, kết hôn rồi tôi còn phải bươn chải nuôi gia đình, họ ở nhà ngồi mát ăn bát vàng… Sau đó thì cảnh báo về sinh con, nữ quyền gì đó…” Tiêu Kha Ái sững sờ, cô chưa bao giờ nghĩ bác sĩ Kiều đã từng có những suy nghĩ như vậy, nhưng ngẫm lại, cô nghĩ đến những băn khoăn của mình. Mỗi ngày đều lo nếu kết hôn xong mà chồng chỉ biết sinh mà không biết dưỡng, mình đi làm còn phải chăm con, không chừng còn đối mặt với mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu… “Nhưng đó là ví dụ cực đoan nhất.” Bác sĩ Kiều nói, “Rõ ràng là các cô gái, đồng nghiệp bên cạnh đều tốt nhưng tôi cứ tính toán chi li, băn khoăn rối rắm nọ kia, lo lắng sau khi kết hôn nếu gặp một người không biết làm gì ra tiền lại còn phá của, chỉ biết dựa dẫm vào tôi thì làm thế nào?” Tiêu Kha Ái khựng lại, không phải cô từng lo lắng sau khi kết hôn gặp một người chồng chỉ biết đi làm còn lại mặc kệ mọi việc. “Càng quan tâm càng chú ý đến điều kiện gia đình người kia.” Bác sĩ Kiều nhắm mắt lại, “Sau đó khi ở cùng nhau bắt đầu so đo được mất, nam nữ khi quen nhau luôn phải có những khoản chi trả, chẳng hạn như mời ăn uống, xem phim, mua quần áo gì đó, sau đó thì thấy không công bằng, tiền của tôi đâu phải trên trời rơi xuống…” “Cha mẹ chú ý đến điều kiện đó là vì họ chỉ có thể nhìn thấy được điều kiện gia đình, mà tôi thì tính toán chi li như thế, làm sao có thể sinh ra tình cảm? Vì thế cha mẹ cứ sắp xếp hết cuộc xem mắt này đến cuộc xem mắt khác, sau cùng thì hoàn toàn lâm vào ngõ cụt.” “Mãi đến khi Lưu Dương mất, đột nhiên đến một ngày nọ, tôi chợt nhận ra vấn đề, vì sao tôi lại có thể… an tâm thoải mái như vậy? Cha mẹ cung cấp điều kiện cho tôi, tôi dùng điều kiện này đi đo lường người khác, như thế không phải là ‘tộc gặm nhấm sống mòn’* chết tiệt hay sao? Tôi còn tự mãn mình có nhà có xe, nếu cha mẹ không thúc ép chuyện hôn nhân càng tốt, nhưng những thứ này không phải do cha mẹ chu cấp sao? Sao tôi lại cứ thế mà yên tâm thoải mái?” “Tôi không thể như vậy.” Bác sĩ Kiều cúi đầu, “Tôi không thể như vậy.” Tiêu Kha Ái thấy tim mình rung lên, giống như âm hưởng đang thúc đẩy để trỗi dậy, cô nhớ lại mấy năm nay đau khổ vùng vẫy. “… Tôi cũng không thể như vậy.” “Con đường này không dễ đi.” Bác sĩ Kiều ngẩng đầu nhìn cô, “Sau khi tôi rời khỏi gia đình, có người nói tôi quá mức tuyệt tình, mấy chục năm công đức nuôi dạy của cha mẹ nói bỏ là bỏ, Tết cũng không thèm về nhà. Cha mẹ tốt với tôi, nhưng nếu ra ngoài gặp người khác thì sao… Một mình tôi ở bên ngoài thuê nhà, mua nhà, tìm mặt bằng thuê không hề đơn giản. Lúc mới thanh toán tiền nhà, tháng đó phòng khám hoạt động không tốt, vì khoản vay mua nhà, vì lời đánh cược kia, một tháng ròng tôi chỉ ăn mì gói…” Tiêu Kha Ái: “Nhưng anh vẫn làm được, không cần nhà – xe ở Ma Đô hay sự giúp đỡ của ba mẹ…” “Tôi muốn tất cả.” Bác sĩ Kiều cười, “Vậy vẫn còn độc lập sao?” Tiêu Kha Ái luôn ngưỡng mộ bác sĩ Kiều, như thể sự tự tin và quyết đoán của anh là điều bẩm sinh, khiến cô luôn khao khát, tự thẹn vì bản thân, vì vậy cô luôn cảm thấy có khoảng cách giữa hai người. Đến tận bây giờ, rốt cuộc cô mới có cảm giác chạm đến tâm hồn anh. “Tôi không nghĩ tới cô cũng sẽ đi đến bước này.” Anh hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra, “Cô thấy thế nào?” “Rất tuyệt.” Nước mắt Tiêu Kha Ái lưng tròng, mỉm cười, “Rốt cuộc có thể thẳng sống lưng, nói tôi không cần gì cả, tôi muốn làm gì thì sẽ làm cái đó, không ai ép buộc được tôi.” “Tôi rất muốn được ủng hộ.” Tiêu Kha Ái bụm mặt, “Rất muốn họ khích lệ tôi, ủng hộ sự nỗ lực của tôi, rồi nói với tôi, ‘chúng ta sẽ không ép con’, nhưng mà… họ vẫn không thể hiểu.” Bác sĩ Kiều: “Cô xác định mình nghĩ kỹ rồi sao? Đây chỉ là bước khởi đầu, kế tiếp có thể phải đối mặt với các lời khuyên bảo từ họ hàng thân thích, thậm chí thỉnh thoảng đến tận nhà nói chuyện… Vì vậy tôi mới muốn rời khỏi Ma Đô, phải có sự chuẩn bị gì đó.” Tiêu Kha Ái: “Tôi đã sẵn sàng.” GHI CHÚ Trai thẳng ung thư bắt nguồn từ weibo vào ngày 23/6/2014, từ việc cư dân mạng khinh thường hoặc chế giễu những người sống theo thế giới quan, giá trị quan, thẩm mĩ quan của mình, lúc nào cũng không vừa mắt, bất mãn với người khác; cũng hơi mang tính gia trưởng, chủ nghĩa ‘đại nam tử’. Quan điểm chung cho rằng ‘trai thẳng ung thư’ thường tự cao tự đại, kèm theo những lời nói và việc làm coi thường giá trị của phụ nữ/coi thường phụ nữ. Súp gà độc: một thuật ngữ trên mạng, tức là nhìn bề ngoài thì giống súp gà cho tâm hồn (Chicken soup for the soul) nhưng thực chất nó lại ẩn chứa nội dung là marketing, lừa dối. Sự phát triển mạnh của mạng xã hội khiến “Súp gà” từng mang ý nghĩa năng lượng tích cực trước đây đã thay đổi trong thời buổi mạng xã hội hỗn loạn. Những lời khuyên “khôn ngoan” đến chóng mặt, quảng cáo lồng ghép khó phân biệt thật giả. Đây là một ngành nghề siêu lợi nhuận. Gặm nhấm sống mòn: Thật ra từ chính xác của nó không phải là vậy, tuy nhiên mình thay đổi cách gọi như thế cho dễ hiểu, đơn giản hơn mặc dù không sát nghĩa. Xin phép chú thích cụ thể về từ chính xác bên dưới. Nếu đọc thấy tthông tin mình đưa không chính xác, vui lòng đóng góp ý kiến để mình chỉnh sửa lại cho đúng, cảm ơn các bạn. 啃老 hay còn được gọi là NEET – Not currently engaged in Employment, Education or Training: Không việc làm, không học hành, không đào tạo. Thuật ngữ này được sử dụng đầu tiên ở Anh, sau đó dần dần được sử dụng ở các nước khác. Ở Anh, nó dùng để chỉ những người trẻ từ 16-18 tuổi, ở Nhật là chỉ những người trẻ từ 15-34 tuổi. Không phải họ không tìm được việc làm mà là họ tự nguyện từ bỏ cơ hội tìm việc làm và nhàn rỗi ở nhà, già đình có điều kiện kinh tế tốt. Đối tượng “gặm nhấm” đều là những thanh niên trong độ tuổi từ 23 đến 40, có khả năng kiếm sống, nhưng chưa được “cai sữa”, phải nương nhờ cha mẹ nuôi. Các nhà xã hội học gọi đó là “nhóm thất nghiệp mới”. Với việc phổ cập giáo dục đại học, số lượng sinh viên tốt nghiệp đại học ngày càng tăng dần, vì tâm lý vì học cao nên ngại làm những công việc lương thấp hơn và cảm thấy mất cân bằng tâm lý. Mặt khác, thanh niên trẻ bây giờ không chịu được vất vả, không muốn làm những công việc khó khăn, thích những công việc nhàn hạ mà có tiền nhiều. Đặc điểm xã hội của nhóm người này có thể chia thành 4 dạng: + Theo đuổi ước mơ: Đòi hỏi công việc thực tế của mình phải đạt được như lý tưởng mong muốn để đáp ứng nhu cầu của mình, nếu không thì sẽ thường xuyên thay đổi công việc. + Mất tự tin: Do thất bại trong một lần làm việc, họ sẽ thất vọng trong việc làm trong tương lai, sự tự tin sẽ bị ảnh hưởng, không dám đối mặt với công việc lần nữa. + Tự kỷ: Nó được gây ra bởi sự lạnh nhạt tự nhiên từ sự tiếp xúc của xã hội với môi trường từ khi còn nhỏ. + Gia đình: Họ đã được gia đình kỳ vọng từ khi còn là một đứa trẻ và học hành chăm chỉ để đáp ứng kỳ vọng của gia đình. Học cao nhưng không biết kế hoạch tương lai của mình và dần dần hình thành trạng thái không làm được gì.. ngôn tình hay Có câu nói khắc họa sinh động cuộc sống của ‘gia tộc gặm nhấm’ này chính là: Nhất vô nghề nghiệp, nhị lão gặm quang, tam bữa chán chê, tứ chi vô lực, ngũ quan đoan chính, lục thân không nhận, thất phần tùy hứng, bát phương tiêu dao, lâu (chín) tọa bất động, thập phần vô dụng. (一直無業,二老啃光,三餐飽食,四肢無力,五官端正,六親不認,七分任性,八方逍遙,九(久)坐不動,十分無用”,而謎底就是“啃老族),nôm na là một không nghề nghiệp, hai gặm nhấm vinh quang, ba bữa chán chường, tay chân rũ rượi, mặt mũi sáng láng, mất hết tính người (lục thân không nhận, lục thân bao gồm ba, mẹ, anh, em, vợ, con),bảy phần tùy ý, thong dong tự tại khắp tám phương trời, chín ngồi bất động, mười phần vô dụng. https://baike.baidu.hk/item/%E5%95%83%E8%80%81%E6%97%8F/1115699
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]