Chương trước
Chương sau
“Cô muốn gì?” Bác sĩ Kiều hỏi.
Tiêu Kha Ái chỉ nghĩ trong lòng, không dám nói ra suy nghĩ thật của mình nên nói trớ đi. “Tôi cũng muốn mua nhà.”
“Sao?” Bác sĩ Kiều nhìn cô, “Sao lại nhảy tới việc muốn mua nhà rồi?”
Tiêu Kha Ái hạ quyết tâm, cô hít sâu một hơi, “Tôi đã có ý tưởng này từ rất lâu rồi, không phải anh đã nói độc lập kinh tế sao? Lúc mới tốt nghiệp tiền lương không nhiều, cần phải có gia đình hỗ trợ, sau đó tiền lương nhiều hơn, gia đình lại bắt đầu thúc giục chuyện hôn nhân. Thực ra lúc đó nói là độc lập kinh tế nhưng tôi cũng không có nhiều tiền lắm, mỗi tháng chỉ đưa cho ba mẹ ít tiền, muốn chứng minh mình có thể tự mình nuôi sống bản thân, xem có thể lấp bớt miệng cha mẹ không, nhưng sự thật chứng minh là vô dụng.”
“Sau này thật sự không chịu đựng được nữa nên dọn ra ngoài.” Tiêu Kha Ái cầm lon Sprite, “Nghĩ như thế sẽ tốt hơn, đúng là bị cằn nhằn ít hơn nhiều, sau đó… Nói ra không sợ anh chê cười, đến cả văn phòng mai mối. Mấy năm nay tới tới lui lui, tôi nhìn thấy không ít đồng nghiệp nơi khác mua nhà kết hôn, có đôi khi sẽ có suy nghĩ này, có phải mua nhà rồi sẽ tốt hơn.”
“Sau đó…” Tiêu Kha Ái ngẩng đầu nhìn bác sĩ Kiều, “Tôi nghĩ đã đến thời điểm hạ quyết tâm.”
Cô nói không có trình tự, ngay cả Tiêu Kha Ái cũng không biết mình muốn nói gì, chỉ có thể chắc chắn, mua nhà thì sẽ trở nên giống bác sĩ Kiều.
“Chuyện này tôi không tiện bàn nhiều.” Bác sĩ Kiều gõ gõ ngón tay lên bàn, “Nhưng tôi đề nghị cô suy nghĩ thật kỹ, mua nhà có thể giải quyết được vấn đề hay không.”
Tiêu Kha Ái vẫn chưa rõ lắm, “Độc lập kinh tế còn chưa đủ sao?”
“Đó chỉ là giải quyết việc vật chất,” bác sĩ Kiều nói, “Cô phải nghĩ kỹ.”
“Tôi biết rất rõ.” Tiêu Kha Ái cười với anh, “Luôn cần phải thử.”
Bác sĩ Kiều có vẻ ngập ngừng, muốn nói lại thôi: “Thôi được, mua nhà là khoản đầu tư lớn, tôi đề nghị cô nên suy nghĩ kỹ.”
*
Tiêu Kha Ái hành động ngay. Ăn xong về ký túc xá là cô bắt đầu tìm thông tin về nhà cửa. Lúc cô 24 tuổi là cha mẹ đã mơ hồ đề cập tới việc kết hôn. Nói ra cũng lạ, xã hội này có những người không thiếu đào hoa, lại có những người tựa như độc thân từ bụng mẹ.
Hiển nhiên Tiêu Kha Ái là loại thứ hai, ở tuổi 30, cô chưa từng có mối quan hệ tử tế nào. Lịch sử tình trường là những cuộc hẹn với những người xem mắt khác nhau suốt quãng thời gian dài.
Ba Tiêu mẹ Tiêu là những người trung thành ủng hộ ‘thời điểm vàng trong tuổi sinh sản của phụ nữ’. Điều này làm Tiêu Kha Ái trở nên bất an, mà sự bất an thể hiện trong việc tiết kiệm tiền của cô. Năm 25 tuổi, cô có ý định mua nhà nhưng tiền tiết kiệm không đủ. Lúc 30 tuổi, cô đã dành dụm đủ tiền nhưng chưa quyết tâm thực hiện.
Mãi đến khi gặp bác sĩ Kiều, cô nhìn thấy được tình trạng của mình tương tự bi kịch Lưu Dương, nhưng bác sĩ Kiều đã thoát khỏi ‘bi kịch’ đó, cho phép cô cuối cùng trên con đường mịt mờ đau khổ tìm thấy một hướng đi.
Cô theo bản năng tìm kiếm sự khác biệt giữa mình và bác sĩ Kiều. Sự khác biệt chính là thiếu một căn nhà của riêng mình.
“Mua nhà là tốt rồi.” Tiêu Kha Ái che mặt lại, “Mua nhà là tốt rồi.”
“Mua nhà?” Pappy chui vào ngực cô, “Sao đột nhiên lại muốn mua nhà?”
“Có căn nhà riêng của mình không tốt sao? Đến lúc đó em muốn chơi thế nào thì chơi, không cần chỉ ở trong một phòng như ở ký túc xá thế này.”
Pappy: “Nhưng mà em thấy tiền tiết kiệm của chị mua được căn nhà chắc không lớn hơn gian phòng này bao nhiêu đâu.”
Tiêu Kha Ái: “…”
“Em không thể cho chủ mình vài lời tâng bốc hả?”
Pappy: “Em nghĩ là em thực tế thì tốt cho cả em lẫn chị.”
Tiêu Kha Ái đem máy tính bảng để trước mặt nó, “Cho chút ý kiến đi, mấy cái lofthouse này em thấy thế nào?” (Lofthouse là loại căn hộ chung cư được thiết kế với 02 tầng thông nhau, hay còn được gọi là căn hộ thông tầng. Thông thường, căn hộ Loft sẽ được xây kết cấu tương tự như căn hộ Penthouse và Duplex).
“Loft?” Lông mày Pappy giật giật, “Em nghe mấy con chó khác than phiền loại nhà thế này nhiều lắm, ngoài việc đẹp thì chả có gì lợi? Chị chắc chắn hả?”
“Sao em lại nghe phàn nàn về nhà ở vậy?”
“Thì cái khu nhà bên cạnh đó, không phải có loft sao?” Pappy giơ chân lên. “Ở hơn nửa năm, Đa Đa bên đó cằn nhằn về nhà của chủ nó, lầu hai không có cửa sổ buồn chán chưa nói, mà cái cầu thang đó là kẻ thù của mấy chú chó nhỏ, nó té cầu thang mấy lần rồi.”
Tiêu Kha Ái vẫn còn ấn tượng với Đa Đa, có lẽ vì cô gặp nó không mấy lần mà đều thấy nó bị bó bột chân, đúng là ấn tượng sâu sắc.
Pappy: “Vì an toàn của em, bỏ qua đi.”
“Chị cũng muốn mua nhà to, nhưng mà tiền của chủ em thì em biết rồi đó, chỉ có loại căn hộ loft này thì có nhiều lựa chọn. Còn nếu mua nhà thì trong khu vực này chắc chỉ mua được nhà tầm 40 mét vuông.” Tiêu Kha Ái lăn chuột tiếp tục tìm kiếm.
Pappy: “Sao chị lại muốn mua nhà? Chị đâu có thiếu nhà ở, nếu chị muốn thì nói với ba mẹ một tiếng là được. Không phải nhà chị có căn hộ 60 mét vuông sao?”
Tiêu Kha Ái: “Hơ hơ, nhà chị có mấy căn em biết rõ quá nhỉ.”
Pappy: “Chứ sao, mẹ chị còn dẫn em đi thu tiền nhà mà. Em không hiểu, chị không thiếu nhà mà giờ mua làm gì? Bây giờ nhà đắt không nói mà vị trí chưa chắc tốt.”
“Độc lập kinh tế đó, hiểu không.” Tiêu Kha Ái xoa xoa đầu nó, “Giống như bác sĩ Kiều vậy, độc lập, muốn làm gì thì làm!”
“Vậy chị mua nhà là có thể độc lập sao?” Pappy hỏi ngược lại.
Bàn tay gõ phím của Tiêu Kha Ái ngừng lại, “… Có thể, dù sao cũng phải thử xem.”
Tiêu Kha Ái thích vài căn hộ, tình cờ có hai đồng nghiệp cũng muốn mua nhà, họ chọn một công ty bất động sản mới mở bán căn hộ, hẹn nhau cuối tuần đi xem. Không có nhiều toà nhà có diện tích nhỏ, chỉ có vài căn hộ, nhà có thể mua được càng ít. Cô tính toán, nếu nhanh thì trong tháng này sẽ xem qua hết một lượt.
Thứ bảy Tiêu Kha Ái dậy sớm, đi theo đồng nghiệp xem vài căn nhà. Vị trí ổn nhưng căn nhỏ nhất cũng là 62 mét vuông, khoản trả trước ít nhất tầm 400.000, tiền tiết kiệm của cô mới chỉ đủ một nửa. (400.000 tệ = 1,45 tỉ VNĐ)
Ngay sau đó cô lại đi xem mấy dự án nữa, trong lòng tính toán đại khái.
Coi nhà mất nhiều thời gian, trời sẫm tối cô nhận được tin nhắn bác sĩ Kiều.
Bác sĩ Kiều: Cô có bận không?
Đây là lần đầu tiên bác sĩ Kiều nhắn hỏi cô có bận không, Tiêu Kha Ái trả lời ngay.
Tiêu Kha Ái: Không đến nỗi, tôi đang ở ngoài cùng đồng nghiệp đi xem nhà.
Bác sĩ Kiều: Nhanh thế à? Hay là cô nghĩ kỹ lại xem? Đừng bốc đồng.
Tiêu Kha Ái: Có căn nhà thuộc về mình không phải chuyện xấu? Anh tìm tôi có việc sao?
Bác sĩ Kiều: Bên phòng khám tổ chức liên hoan, tôi định hỏi xem cô có muốn đến chơi cùng không.
Chuyện mua nhà không gấp, theo đuổi người mới quan trọng.
Tiêu Kha Ái: Đến chứ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.