Chương trước
Chương sau
“Chị lại muốn đi xem mắt à?” Pappy vẫy đuôi theo tới cửa, hai chân đặt lên chân cô, vỗ bồm bộp.
“Em lưu luyến chị ra ngoài sao?” Tiêu Kha Ái túm hai má tròn vo của nó xoa xoa, “Mẹ sẽ về nhanh thôi~”
Nó vòng quanh Tiêu Kha Ái một vòng, ư ử rên rỉ, giống những chú chó con đáng thương không muốn để chủ ra ngoài. Nhưng lời trong miệng chú nhóc này lại là.
“Không phải.” Pappy bỏ chân xuống, “Chị ra ngoài xem mắt thường không về sớm, hôm nay em đã hẹn với Lạp Lạp chạy bộ, em cũng hẹn hò.”
Tiêu Kha Ái dừng lại, cô cúi đầu lẳng lặng nhìn Pappy.
Pappy: “Chị nhìn gì vậy?”
Tiêu Kha Ái: “Chị đang nghĩ, lúc trước chị nghe không hiểu lời em nói, lời nói và hành động của em không chênh lệch lớn thế này.”
Pappy: “Đừng để ý mấy chi tiết này~”
“Đừng lái qua chuyện khác!” Tiêu Kha Ái nhéo tai nó, giật nhẹ.
“Em không có nói qua chuyện khác, nhưng nếu mà bây giờ chị không đi thì chị chắc mình không tới trễ chứ? Cục cưng.” Pappy nhìn cô.
“Mồm mép ngọt thế này là học của ai?” Tiêu Kha Ái nói nhỏ rồi thả tai nó ra.
“Tivi, Lạp Lạp thích kiểu vậy!” Pappy ngậm dây dắt chó lại tới trước mặt cô, “Dẫn em theo đi, em biết mỗi lần chị xem mắt đều đi Starbucks dưới lầu, cột em ở bên ngoài trụ đèn là được.”
“Em lên kế hoạch kỹ càng hết rồi nhỉ?” Tiêu Kha Ái cầm dây dắt chó.
“Nếu có thể tốc độ lên một chút để gặp được Lạp Lạp càng tốt.” Pappy nói, thân mật liếm liếm tay cô.
Tiêu Kha Ái: “…”
Tiêu Kha Ái đang buộc dây cho Pappy thì điện thoại bên cạnh reo lên, nhìn hiển thị tên trên màn hình, cô thở hắt ra.
“Mẹ, con chuẩn bị xong rồi, giờ đi đây, dạ dạ dạ… con biết rồi, biết rồi, không đến trễ đâu, dạ dạ dạ…”
“Đối tượng xem mắt lần này của chị điều kiện ắt hẳn không tồi.” Pappy ngẩng đầu, cào cào móng trên đất.
Tiêu Kha Ái để điện thoại qua một bên, ngạc nhiên khi nghe chú nói vậy: “Sao em nghĩ vậy?”
Pappy: “Chứ còn gì? Cứ thấy vẻ gấp gáp đó, ba chị điện thoại giục, tan tầm là đã lôi chị ra, chắc chắn là các phuơng diện không tệ.”
“Em biết suy luận nhỉ.” Tiêu Kha Ái cười, “Nhưng mà em nói không sai. Người đó ở Pháp tám năm nay mới về, cao 1.82m, đang làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước.”
Pappy ngừng lại: “Học trường gì? Tốt nghiệp ở Pháp à?”
Tiêu Kha Ái: “Ừ, nghe nói là một trường đại học tốt ở Pháp, cho nên chị thấy chiều cao, các mặt khác cũng không tệ lắm.”
Pappy: “Vậy thì đúng là không tồi, có thể thử xem sao.”
Người hôm nay các phương diện đúng thật không tồi, coi như là người có điều kiện tốt nhất trong số những người Tiêu Kha Ái gặp gần đây. Tiêu Kha Ái hơi mong chờ lần gặp mặt này.
“Lần thứ mấy?” Pappy cong đuôi ra cửa.
“Năm nay…” Tiêu Kha Ái khoá cửa, đếm đếm đầu ngón tay, “Thứ ba?”
“Mới ba à?”
“Ý là em chê nhiều hay chê ít.” Tiêu Kha Ái kéo kéo dây dắt.
“Em nhớ mấy năm thì một năm chị phải gặp bảy tám người, sao năm nay mới có ba?” Pappy đi theo cô tới thang máy.
“Lúc đó chị còn trẻ.” Nói rồi cô tự cười giễu cợt, “Bây giờ không thể so với trước, đàn ông chỉ thích trẻ tuổi.”
“Em không thích!” Pappy đáp lại.
Tiêu Kha Ái nghe nó nói thì ấm lòng, cũng hứng thú, “Nói nghe xem sao.”
“Đó là do đàn ông không hiểu.” Pappy nói còn vẫy đuôi, ngoáy mông, “Phụ nữ tuổi lớn thì tài chính mạnh, ví dụ như chị đối với em đi, lúc đầu chỉ có đồ ăn hạt với đồ hộp, mấy năm nay đồ ăn vặt đủ loại, mỗi ngày đều có thịt khô, còn mua cho em rất nhiều đồ chơi nhỏ.”
Tiêu Kha Ái sửng sốt, nhớ lại mấy năm trước, lúc đó mới đi làm, tiền lương không cao, bản thân còn túng thiếu chứ đừng nói đến mua đồ ăn vặt cho chó.
“Ha, em rất thực tế.”
“Không phải sao.” Pappy nhìn cô, “Nếu em không có hậu thuẫn tài chính vững chắc, có thể vô tư quan hệ yêu đương với Lạp Lạp sao? Có khi tiếng nói chung còn không có.”
Tiêu Kha Ái không ngờ chó còn có tiếng nói chung, “Đề tài chung của tụi em là gì?”
“Nhiều lắm, như là mùi vị mấy loại thức ăn, nhãn hiệu đồ ăn vặt nào ngon, gần đây xài sữa tắm loại nào.” Pappy liệt kê ra nhiều thứ, “Tất cả đều là tiền.”
Nói rồi nó còn đụng đụng cái mũi ướt át của mình vào lòng bàn tay cô.
“Vì vậy tại sao lại không thích phụ nữ lớn tuổi?” Pappy kết luận, “Em thì rất thích.”
Tiêu Kha Ái: “Em là nhìn từ góc độ một con chó…”
Pappy: “Đừng để ý tiểu tiết.”
Tiêu Kha Ái vừa đi xuống lầu vừa tán gẫu với Pappy, thong thả đi tới tiệm Starbucks, tuy đồng ý đưa Pappy ra ngoài nhưng Tiêu Kha Ái vẫn lo cho an toàn của nó, vì vậy tìm trụ đèn gần Starbucks nhất, buộc nó lại, nhân tiện xoa xoa tai nó.
“Từ từ!” Pappy ngồi ngay ngắn dưới trụ đèn, “Để em xem thử!”
“Xem cái gì? Đối tượng xem mắt của chị sao?”
“Trước kia em toàn ở sau, lần này em muốn quan sát toàn bộ trận chiến.” Pappy làm như thật, vỗ mạnh chân xuống đất.
“… được rồi, nhưng mà chị chỉ có ảnh chụp.” Tiêu Kha Ái lấy điện thoại ra, mở ảnh ba gửi cho cô, ngồi xuống bên cạnh Pappy, một người một chó nhìn qua cửa sổ vào tiệm Starbucks.
Xem mắt nhiều lần sẽ có giác quan thứ sáu, thường ngay từ ánh mắt đầu tiên đã có quyết định. Khi cô nhìn ảnh chụp, đối mặt với người đàn ông mặt áo khoác da mùa thu màu tím trong Starbucks.
Pappy: “Chắc là người mặc áo khoác thu đó… Em dự đoán buổi hẹn hò này của chị có thể sẽ hỏng bét”
Tiêu Kha Ái: “…”
Tiêu Kha Ái bước vào quán Starbucks, bước chân nặng nề. Sau khi cô vào cửa, người kia liếc mắt nhìn qua cô một cái, khi cô ngồi xuống thì hơi ngẩng lên.
“Cô muốn uống gì?”
Nếu nói thu hoạch từ những lần xem mắt trong mấy năm qua thì đó là việc cô uống hết menu của Starbucks.
“Vanilla latte, cảm ơn.”
Tiêu Kha Ái sợ nhất lần đầu gặp mặt là hai người đối diện nhau không nói gì, may mà lần này người đàn ông này chủ động, thường xuyên nói qua lại gợi mở chủ đề.
Nam nữ xem mắt chỉ nói những chuyện này, người đàn ông trước mặt trò chuyện rất ấm áp dễ chịu, tự do.
Cuối cùng “nói tự do” phát triển theo chiều hướng không mấy tốt đẹp.
“Cô nhìn thấy túi xách trên người cô gái kia không?” Người đàn ông cầm ly café lên, hơi khom người hỏi nhỏ.
Tiêu Kha Ái sửng sốt, Starbucks người đến người đi, đi ngang qua cô có tới mấy người.
“Người nào?”
Người đàn ông vươn một ngón tay, cô nhìn theo hướng anh ta chỉ, thấy một cô gái tóc uốn gợn sóng nhỏ, đeo một chiếc túi đen trên vai.
“Sao ạ?”
Người đàn ông nói một cái nhãn hiệu, có lẽ là từ tiếng Pháp, nhưng Tiêu Kha Ái nhất thời không nghe ra là gì.
Người đó: “Cái túi đó rất đắt. Tôi nhớ không nhầm thì giá của nó phải tầm 7500.” (Tầm 26.9tr VNĐ)
Tiêu Kha Ái khựng lại không hiểu ý anh ta: “… Dạ?”
Người đàn ông đó nhìn cô, “Tiền đó ở đâu ra?”
Tiêu Kha Ái càng nghe càng bối rối, cô không hiểu túi bao nhiêu tiền có liên quan gì tới họ, “Có thể em ấy đi làm rồi tích cóp dần mà mua.”
Nghe cô nói vậy, anh ta cười cười, vẻ hơi khinh thường: “Không có khả năng, nếu không phải hàng giả, nếu không đòi bạn trai thì mấy cô gái đó sao có được nhiều tiền như vậy.”
Tiêu Kha Ái: “…”
Người đàn ông: “Ý tôi là người Trung Quốc sao có thể giàu như vậy.”
Cuối cùng lần xem mắt này chỉ kéo dài hơn nửa giờ.
Tiêu Kha Ái dùng hết ý chí để kiềm nén tính khí mình lại, lấy lý do tối nay công ty có việc để thoát thân.
Vì do người thân giới thiệu nên không thể trở mặt, cuối cùng còn phải lịch sự mỉm cười rời đi. Tiêu Kha Ái cảm thấy sau lần xem mắt này, cô phải tới bệnh viện khám ung thư vú*. (Mình nghĩ nó có nghĩa bóng gì đó nhưng tìm chưa ra, sẽ bổ sung sau, xin lỗi.)
“Em nhìn thấy sắc mặt chị thay đổi liên tục, giống hồi nhỏ em ăn cớt vậy.” Pappy nhìn cô, hai chân bắt chéo lên nhau.
“Vì vậy sau này chị mua thịt khô cho em.” Tiêu Kha Ái cởi dây buộc nó, “Em có thể tưởng tượng cái loại đàn ông ‘ung thư nam thẳng’ cộng với ‘công’ mà trên weibo thường nói xuất hiện trước mặt em không?” (Thuật ngữ ung thư nam thẳng bắt nguồn từ sự khinh miệt hoặc chế giễu của cư dân mạng, những người sống theo thế giới quan, giá trị và thẩm mỹ của riêng họ, và thường tỏ ra không hài lòng và không hài lòng với người khác, khá máy móc. Đàn ông được xem là ‘ung thư nam thẳng’ thường tự cho mình là cao hơn, coi thường giá trị của phụ nữ và phản đối lời nói – việc làm của phụ nữ.)
Pappy: “… chị phải biết chó không thể lướt weibo.”
Tiêu Kha Ái: “Đại khái là nếu chị với người đó ở bên nhau thì có khả năng chị mua thịt khô cho em thì anh ta sẽ không vui.”
Pappy lập tức thẳng người lên, ngồi thẳng tắp nghiêm túc: “Chân trời nào không có cỏ thơm, bảo anh ta nhân lúc còn sớm thì cút đi.”
“Đương nhiên là cút đi rất dễ, lần này chị làm hỏng thì chắc về sẽ bị dạy dỗ cho một trận.” Tiêu Kha Ái chỉ nghĩ tới đã thấy đau đầu.
“Vậy còn cách nào khác?” Pappy đứng lên, “Cũng không thể chấp nhận tạm bợ.”
“Cứ vậy đi, chúng ta đi gặp Lạp Lạp của em.” Tiêu Kha Ái nắm dây dắt đi về.
Đúng thật đi nửa đường thì điện thoại đã reo lên, “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.”
“Mẹ, lần này không được.” Tiêu Kha Ái bắt máy, vốn dĩ tâm trạng đã không tốt khi gặp một người kỳ quái như vậy còn bị đầu dây bên kia đổ ập xuống một đống lời dạy dỗ khiến cô bùng nổ, “Điều kiện tốt thì sao chứ, người này suy nghĩ có vấn đề, làm gì có người nào lần đầu gặp mặt đã chỉ chỉ trỏ trỏ người con gái xa lạ khác chứ?”
“Tuổi con thì sao? Cái gì mà sản phụ cao tuổi, vậy thì hoá ra phụ nữ là cái máy đẻ, vậy nên giá nào con cũng phải tìm được một người đàn ông để kết hôn rồi sinh con sao?”
Tiêu Kha Ái thấy tức tới đau ngực nên cúp luôn điện thoại, ôm ngực phục hồi tinh thần lại. Phát hiện Pappy bên cạnh đã chạy xa, đang dán vào em chó lông vàng.
“Được đó, chủ nhân như mình còn phải ăn cơm chó.”
Cô hít sâu vài hơi, thấy cơn tức hạ dần xuống mới từ từ đi qua, vừa đến gần đã nghe Pappy nói một tràng tiếng Anh với em chó lông vàng kia.
Nhưng trình độ tiếng Anh của cô chỉ nghe hiểu được mấy từ đơn, nhưng em lông vàng nghe xong thì quấn lấy Pappy thành một cục.
Tiêu Kha Ái nghĩ, nói gì vậy nhỉ? Chắc là lời ngon tiếng ngọt gì đó. Nhìn hai chú chó ngọt ngào quấn quýt bên nhau, lòng cô đủ thứ cảm xúc, hâm mộ lẫn ghen tị.
Đợi đến lúc hai đứa tách ra, cô thò lại gần hỏi nhỏ.
“Hồi nãy em nói gì vậy? Thấy Lạp Lạp có vẻ rất vui.”
Cô nghĩ nếu lời ngon tiếng ngọt này không tệ, nói không chừng có thể lưu lại mai này để dành nói với bạn trai.
Pappy quay đầu lại: “Nghe tiếng Trung hay tiếng Anh.”
Tiêu Kha Ái: “… Tiếng Trung.”
Pappy: “Có một số người trở nên nông cạn tầm thường, gạt lớp tô vàng nạm ngọc bên ngoài đi thì bên trong thối rữa. Nhưng trong lúc lơ đãng, có một ngày em sẽ gặp được một người tựa cầu vồng hoa mỹ. Từ nay về sau, những người khác chẳng qua chỉ là mây bay vội vàng.”
Tiêu Kha Ái nghe xong khựng lại, không khỏi lau mắt mà nhìn chú chó trước mặt, “Ái chà, em học cái này ở đâu vậy?”
Pappy: “Một thuở tình thơ*! Chị chưa xem phim này à?”
Tiêu Kha Ái: “Loại phim ngược chó kiểu này ai thèm xem! Phim này em xem ở đâu vậy?”
“Không phải hồi Tết nguyên đán chị gửi em qua nhà bạn đó sao? Chị ấy xem đó, chị có thể xem thử xem sao. Mà nói đi rồi nói lại.” Pappy nghiêng đầu, “Sao con người thích tự xưng chó độc thân vậy.”
Nó quay lại nhìn em chó lông vàng cách đó không xa, tầm mắt hai đứa gặp nhau thì đuôi đồng thời phe phẩy.
Pappy: “Em cảm thấy cái từ hình dung này cực kỳ không chính xác!”
Tiêu Kha Ái: “…”
——————–
GHI CHÚ:
Một thuở tình thơ – Flipped: Một bộ phim hài – chính kịch lãng mạn của Mỹ.
Trích dẫn trong “Flipped”: Some of us get dipped in flat, some in satin, some in gloss. But every once in a while you find someone who’s iridescent, and when you do, nothing will ever compare.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.