An Đạt nhìn Tạ Khánh. 
Rất lâu sau, cậu mới nói: “Anh không cần phải có gánh nặng, hãy thử xem đi, nếu như vẫn không thể, muốn tiếp tục làm bạn bè hoặc là trở thành người xa lạ cũng không hề gì.” 
Tạ Khánh kinh ngạc: “Cậu…” 
An Đạt vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn động viên, nói: “Không cần miễn cưỡng bản thân mình.” 
Tạ Khánh gian nan hỏi: “Vậy còn cậu?” 
“Tôi?” An Đạt chậm chậm chớp chớp mặt, mới nói, “Tôi rất tốt mà.” 
Tạ Khánh gần như cho rằng cậu muốn cười, thế nhưng cậu vẫn mang một biểu tình thản nhiên, nói: “Tôi cũng không miễn cưỡng bản thân.” 
Tạ Khánh đột nhiên cầm tay cậu, có chút kích động cúi đầu gọi: “An Đạt.” 
An Đạt nắm tay lại, nói: “Không mời tôi đi vào ngồi một lát sao?” 
Người Tạ Khánh cứng ngắc lại một chốc, sau đó cười, từ từ kéo cậu đi vào. 
Có thứ gì đó trong chớp mắt đã thay đổi. 
Luôn cần phải thay đổi, nếu như lúc nào cũng trong tình trạng đau buồn như vậy thật sự rất đáng thương. 
Tâm tình bây giờ của Tạ Khánh giống như ở tiểu học khi tham gia đại hội thể dục thể thao, đứng trên đường chạy trước khi xuất phát luôn thật khẩn trương. Sợ bỏ lỡ hiệu lệnh của trọng tài, cả người căng đến chặt chẽ. 
Nhưng một khi lao ra khỏi vạch xuất phát, nào cái gì khẩn trương, nào sợ hãi, liền đều đã quên hết. Khi đó trong mắt cũng chỉ có điểm đích. 
—————— 
Sau đó hai người xem như chính thức kết giao đi. 
Phạm vi hoạt động của An Đạt từ cửa hàng bán hoa mở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-chi-gia/31129/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.