An Đạt mệt mỏi về đến nhà, việc đầu tiên về đến nhà, chính là lôi hết thư của Hạ Cảnh Ngôn ra. 
Cậu ngồi ở trên ban công, tìm cái chậu sứ, dùng bật lửa đốt từng bức từng bức đống thư đó. 
Tro tàn màu đen trong chậu càng lúc càng nhiều, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt của cậu. 
Bà An kinh ngạc nhìn cậu làm chuyện này, nói: “Sao lại đốt chứ. . .” 
An Đạt nói: “Có những việc giữ lại trong lòng là được rồi, ngoài mặt thì mắt nhắm mắt mở để cho nó qua đi.” 
Tuy rằng thật bất đắc dĩ, nhưng mà làm thế nào bây giờ đây? Người luôn phải sống. 
Sau khi xung đột với Hạ Cảnh Ngữ, ngược lại cậu trở nên tỉnh táo lại. 
Kỳ thật không chỉ có Tạ Khánh và Hạ Cảnh Ngữ cố chấp với quá khứ, cậu cũng vậy. 
Bởi vì luôn nhớ đến tổn thương nơi đáy lòng Tạ Khánh, luôn nhớ kỹ quan hệ giữa Hạ Cảnh Ngôn và Tạ Khánh, bất luận cậu làm gì cũng đều thật cẩn thận sợ chạm đến thần kinh mẫn cảm của Tạ Khánh. 
Nhưng mà thái độ ái muội buông thả này của cậu, ngược lại giúp Hạ Cảnh Ngữ thương tổn Tạ Khánh. 
“Tiểu Ngôn, nếu như là cậu, cậu sẽ làm thế nào?” 
Hạ Cảnh Ngôn không phải người sẽ lùi bước, cho nên những người còn sống bọn họ càng không thể thua cậu ấy. 
Con người mà, đều sẽ có một quãng thời gian lún sâu vào quá khứ không thể tự kềm chế được. Giống như cuốn băng nhạc mắc trong ổ băng, phát đi phát 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-chi-gia/1897141/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.