Thế nhưng Tạ Khánh cũng không phải một mình. 
Hạ Cảnh Ngữ lúc nào cũng đến tìm hắn, Tạ Khánh luôn rất sợ hãi, nhưng Hạ Cảnh Ngữ cũng không hề nhắc lại chuyện đưa hắn đi, mà là hỏi hắn ba năm này làm gì. 
Tạ Khánh thành thành thật thật trả lời là đã mở một cửa hàng bán hoa. 
Hạ Cảnh Ngữ thực kinh ngạc: “Ái chà, nhìn không ra đó.” 
Tạ Khánh gãi gãi đầu, cười: “Ha ha, kiếm chút tiền, thuận tiện hun đúc tình cảm sâu đậm.” 
Hạ Cảnh Ngữ đem tóc rũ xuống vén ra sau tai: “Sống không tệ là được rồi. Dẫn chị đi xem cửa hàng bán hoa đi?” 
Tạ Khánh cười khổ lắc đầu, nói: “Đã đóng cửa rồi.” 
Hạ Cảnh Ngữ vẻ mặt đáng tiếc: “Tại sao vậy?” 
Tạ Khánh bình tĩnh nói: “Vốn một đoạn thời gian trước muốn quay về làm nghề cũ, sẽ đóng cửa tiệm hoa.” 
Hạ Cảnh Ngữ có chút sửng sốt, hỏi: “Em… Trước đó đã dự định cầm lại cameras sao? Không phải chị tới em mới lại muốn đi chụp ảnh?” 
Tuy rằng Hạ Cảnh Ngữ hỏi đến là kỳ quái, nhưng Tạ Khánh vẫn gật đầu. 
Hạ Cảnh Ngữ trầm ngâm: “Đóng cửa tiệm à…” 
Tạ Khánh cười cười: “Đúng ạ, nhưng mà vẫn chưa có đem mặt tiền cửa hàng chuyển nhượng lại.” Hắn thở dài, “Có thể là vẫn còn luyến tiếc đi.” 
“Vậy sao…” Hạ Cảnh Ngữ ánh mắt liếc sang chỗ khác, không biết suy nghĩ cái gì. 
Hạ Cảnh Ngữ khăng khăng muốn đến nhà Tạ Khánh nhìn xem, Tạ Khánh không tiện từ chối, nhưng lại cảm thấy giống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-chi-gia/1897138/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.