An ngồi trong xe, cô ngủ quên từ hồi nào cũng không biết, chắc là do cô đã quá mệt. Nhưng đến khi An tỉnh lại thì cô tá hỏa giật mình. Ôi không! chẳng phải là anh ta nói nhà của mình gần lắm ư? Nhưng thế này là sao đây? Sao trời đã tối sẫm mà vẫn chưa tới? An sững sờ quay sang nhìn Lục Nghị, ánh mắt bối rối và bàng hoàng của cô chăm chăm trên gương mặt của anh ta.
"Anh định đưa tôi đi đâu?"
Lục Nghị chỉ cười, mắt anh ta còn không liếc sang An.
An ngỡ ngàng: "Anh như vậy là sao? Anh nói đi chứ? Anh thật ra là đang đưa tôi đi đâu?"
Hiểu An lại không nhận được câu trả lời mà chỉ có bàn tay của Lục Nghị đưa lên búng một cái.
Cái búng đó kết thúc thì chiếc xe cũng đột ngột dừng lại, lúc này Lục Nghị mới lên tiếng: "Đừng hỏi tôi những gì mà tôi đã nói trước đó."
Lục Nghị nhìn An, giọng nói rất dịu nhẹ. Nhưng An vẫn cảm thấy anh ta có cái gì đó rất lạ, cô không thể nào lý giải được cảm giác của mình.
"Nhưng tôi còn phải về nhà, anh đưa tôi đến nơi xa thế này, đã vậy trời còn tối nữa."
"Vậy thì cô ở lại đây sáng hẵng về."
Lúc Nghị mỉm cười rồi bước xuống xe, anh ta đi sang bên mở cửa cho An. Thái độ của Lục Nghị rất niềm nở, bàn tay phải đưa sang bên tỏ ý mời An xuống xe.
Hiểu An rất bối rối nhưng ở nơi xa lạ thế này cô không biết phải làm gì, hôm nay không bán được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-anh-ay-song/168040/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.