Sở cảnh sát.
Một cấp trên cho gọi Trương Ân Kỳ vào phòng, ông ta tức giận đập bàn quát tháo đội trưởng Trương: "Cô không biết hắn là ai sao?"
''Một kẻ gây ra những vụ án giết người hàng loạt, một kẻ mà tổng bộ cảnh sát phải gửi thông báo khẩn xuống sở để điều tra truy bắt. Vậy mà cô lại để cho cảnh sát Lâm Tiểu Tình, người yếu kém nhất trong tổ ngồi cùng chiếc xe với tội phạm?''
''Não cô bị úng nước rồi phải không? Giờ Lâm Tiểu Tình và Hùng Thiệu đã mất mạng. Cô bảo tôi phải ăn nói sao với cấp cao đây? Nói sao với người nhà họ đây?''
''Cô nói đi! Nói đi!'' Ông ta quát to lên.
Ân Kỳ hạ đôi mắt, cô nghiếng chặt răng không nói một lời, nhưng mà trong lòng cô thì như có từng nhát dao khứa vào. Cô hận tên hung thủ đó đến thấu xương thì cũng hận bản thân mình đến tận tủy. Tại sao? Tại sao cô lại xem thường hắn như vậy? Nếu cô cảnh giác hơn thì có lẽ hai cảnh sát kia đã không chết.
Cấp trên của Ân Kỳ vừa tức giận lại vừa khó xử, nhưng lần này vụ việc quá nghiêm trọng ông không thể bao che hay đỡ đòn gì cho cấp dưới nữa.
''Đội trưởng Trương, kể từ bây giờ cô bị đình chỉ sáu tháng. Bàn giao vụ án lại cho đội trưởng Phác, giờ thì ra ngoài đi.''
Ân Kỳ chợt nâng mắt, lời ông ấy nói như sét đánh ngang tai: ''Tôi không thể.''
Cấp trên của Ân Kỳ chau mày, ông ta gắt giọng: ''Đây là lệnh!''
Ân Kỳ ánh mắt không chớp, cô kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-anh-ay-song/1680291/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.