Lưu Dục đã sớm ngồi cùng với Cố Hoằng để chờ tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên, nàng thấy Hồ Diên Phượng tiến vào liền vẫy tay: "Nghiêm tiểu thư, qua bên này ngồi đi."
Hồ Diên Phượng đi đến từ chối: "Đa tạ phò mã gia, thế nhưng ta không dám ngồi cùng ngài và Ninh vương điện hạ."
Cố Hoằng lúc này không lên tiếng, hắn chỉ chăm chú nhìn Hồ Diên Phượng. Lưu Dục thì đứng lên kéo góc áo của nàng: "Nghiêm tiểu thư không cần khách khí, không còn chỗ nào khác đâu, ngươi một cô nương cũng không thể ngồi chung với binh lính. Cứ việc ngồi cùng ta và Ninh vương điện hạ là được."
Hồ Diên Phượng cũng chỉ muốn đến từ chối cho có lệ, nàng tất nhiên muốn ngồi ở đây để có thể hiểu thêm về Lưu Dục và Cố Hoằng rồi. Lưu Dục thấy Hồ Diên Phượng ngồi xuống, nàng liền cầm đũa mà ăn một cách không giữ lại chút hình tượng nào. Vì gấp rút lên đường nên thời gian ăn điểm tâm hay cơm trưa đều chưa đến một khắc mà chỉ được ăn mỗi lương khô. Hiện tại là buổi tối nên nàng tất nhiên muốn bản thân có một bữa cơm no đủ.
Cố Hoằng sớm đã quen thấy Lưu Dục như vậy và hắn tất nhiên không thể trách, Hồ Diên Phượng tuy là người Mạc Bắc, tính cách hào sảng hào phóng nhưng cũng xuất thân cao quý, nàng thấy Lưu Dục ăn như vậy vẫn rất kinh ngạc. Lưu Dục ngẩng đầu thấy Hồ Diên Phượng nhìn mình chằm chằm, nàng cười một cách xấu hổ: "Nghiêm tiểu thư xin đừng trách, tiểu vương luôn không chú ý hinh tượng. Nghiêm tiểu thư cũng mau ăn một ít cơm nóng đi."
Nói xong nàng cũng rất tự nhiên gắp một chút đồ ăn đặt vào trong bát Hồ Diên Phượng. Lưu Dục không có ý gì, nàng chỉ sợ Hồ Diên Phượng ngại nên mới gắp cho, nhưng nàng không biết có đôi khi những hành động vô ý, ở người khác lại trở thành chuyện khác.
Hồ Diên Phượng cúi đầu nhìn đồ ăn Lưu Dục gắp cho, không hiểu sao nàng lại nghĩ đến phụ hãn cùng ba vị vương huynh của mình. Phụ hãn của nàng chỉ cưới mỗi mẫu hậu, ba vị vương huynh cũng rất hòa thuận với nhau. Nàng luôn muốn phò mã của mình nhất định phải giống như phụ hãn, trí dũng song toàn, một đời kiếp chỉ một đôi tình nhân.
Nàng lại không muốn phò mã vì chính xuất thân hay quyền thế của nàng mà sợ hãi nên đành lòng an phận chỉ có một mình nàng. Nàng lại nghĩ đến màn ân ái của Lưu Dục và Cố Cẩm Lan trong đình, không nói một lời im lặng ăn đồ ăn Lưu Dục gắp cho.
Ăn xong thì tất cả mọi người ai nấy trở về phòng của mình, Lưu Dục đã mệt không nói nên lời, nàng tắm xong liền nằm phịch xuống giường ngủ mê man. Hồ Diên Phượng bên này thổi tắt hết nến chỉ để lại một ngọn, căn phòng trở nên u ám.
Qua một khắc, một nam nhân để râu nhảy vảo từ cửa sổ, hắn ôm quyền thấp giọng: "Tham kiến công chúa điện hạ."
"Đã an bài như thế nào?"
"Công chúa yên tâm, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng, thuộc hạ nhất định sẽ bảo hộ công chúa chu toàn."
"Nhất định không được có sơ suất, công chúa của Đại Tề là người khôn khéo, nếu để nàng phát hiện ra dấu vết gì thì sẽ gặp rất nhiều phiền toái."
"Công chúa yên tâm, chúng ta có thể giả làm thương nhân. Người đi theo đội ngũ đón dâu nhìn cũng rất bình thường, sẽ không phát sinh sự tình gì đâu."
"Rất tốt, ngươi lui ra trước đi, phải chú ý che dấu tung tích."
Nam nhân kia hành lễ xong liền nhảy ra khỏi cửa sổ.
Một đêm yên ổn trôi qua, sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người dậy rửa mặt thu thập hành trang, lương khô và nước để tiếp tục gấp rút lên đường. Liên tục vài ngày trôi qua đều rất thuận lợi, không có chuyện gì xảy ra cả. Thế nhưng đến ngày thứ mười, Cố Hoằng ngồi chung xe với Lưu Dục, hắn cầm bản đồ trong tay lo lắng nói: "Muôi phu, nơi này chính là U Châu rồi, lối đi thông nhiều quan đạo, chỉ có một lối đi duy nhất là đi qua rừng rậm. Theo ta thấy, người phụ hoàng phái đến nhất định sẽ ra tay ở nơi này."
Lưu Dục mặt vẫn bình thản: "Việc gì nên đến cũng sẽ đến, đến sớm tốt hơn đến muộn, miễn cho ta cứ suốt ngày lo lắng đề phòng."
"Ta chỉ sợ kế sách của phụ hoàng lần này nếu thất bại thì lần sau hắn sẽ phái thêm nhiều sát thủ theo."
"Đường đi này chỉ sợ không chỉ có 1 nơi có thích khách ẩn náu, chỉ mong sớm đón vị công chúa kia về kinh thành, như vậy mới có thể an toàn hơn một chút."
Cố Hoằng ngẩng đầu nhìn Lưu Dục: "Muội phu, ngươi không hận phụ hoàng sao?"
Lưu Dục nghĩ trong lòng, nàng nên trả lời vấn đề này như thế nào đây, nàng ước lão nhân kia sớm chết đi cho xong. Làm người hiện đại, nàng không hề có tư tưởng trung quân ái quốc, lão Hoàng đế chết thì nàng có thể an ổn ở một đời với điện hạ rồi. Huống chi nay hắn ngu ngốc vô đạo, dân chúng mới là người chịu khổ.
Lưu Dục nhìn Cố Hoằng: "Điện hạ, ta biết trong lòng ngươi có xã tắc, có dân chúng. Lúc trước còn Thái tử điện hạ, lại có Thành vương, ngươi luôn sống an hòa với huynh đệ mình, không màng đến chính sự. Nay bọn họ không còn, bệ hạ lại chìm đắm ở hậu cung mà không màng đến sự sống chết của dân chúng. Cứ như vậy thì quốc lực Đại Tề sau này làm sao có thể chống đỡ Nam Chiếu hay Hung Nô?"
Cố Hoằng há miệng, lại không biết nên nói gì, lời của Lưu Dục hắn không có cách nào để phản bác lại. Lưu Dục thấy Cố Hoằng không nói gì liền tiếp lời: "Nay tú nữ ở hậu cung đã mang thai, ngươi trở về cũng sẽ bị bắt ép thành thân. Nếu như tú nữ, hoặc phi tử của ngươi sinh con ra, ngươi cảm giác, ta, ngươi và Vĩnh An điện hạ có kết cục như thế nào?"
Cố Hoằng hơi nản lòng tựa vào đệm sau lưng: "Thái tử ca ca qua đời vì ta không thể bảo hộ hắn, nhưng ta nhất định sẽ bảo hộ muội muội."
"Điện hạ, ngươi nghĩ ngươi hiện tại có thể bảo hộ nàng sao? Trừ phi ngươi leo lên ngôi cửu ngũ chí tôn kia."
"Ý của muội phu là bây giờ thời gian mà chúng ta có không còn nhiều?"
"Không sai, không còn nhiều đâu, chỉ còn vài tháng nữa thôi." Lưu Dục dừng một lát lại nói thêm: "Ngay cả ta, vài tháng cũng không có."
Cố Hoằng nghe xong vội nói: "Muội phu đừng có nói bậy, ta đã hứa với muội muội là nhất định sẽ đem ngươi bình an trở về."
"Người tính không bằng trời tính, dù sao bệ hạ đã quyết tâm muốn lấy mạng của ta."
Trong lúc nói chuyện, Cố Hoằng và Lưu Dục nghe ở ngoài xe ngựa có tiếng kêu, Lưu Dục cười cười: "Đã đến rồi."
Cố Hoằng vỗ vai Lưu Dục: "Muội phu, ngươi cứ ngồi bên trong xe, đừng ra ngoài. Bọn họ sẽ ra tay rất độc ác, nhất định cũng sẽ không giả đò đâu."
Cố Hoằng nói xong liền ra khỏi xe đi nhìn xem tình huống như thế nào, dù sao, Cảnh đế cũng không có hạ lệnh muốn mạng của hắn. Lúc này Hồ Diên Phượng còn không biết rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì nên nàng cũng ra khỏi xe ngựa, sau đó trước mắt nàng là cảnh tượng chém giết giữa một đám thích khách cùng thị vệ.
Từ trước đến nay Hồ Diên Phượng là người có tâm tư kín đáo, tất nhiên nàng cũng tự hỏi trong lòng một đám sát thủ này vì người nào mà đến tận đây? Lại là loại người nào lớn gan như vậy dám đến hành thích đội quân đón dâu của Hoàng gia? Rất nhanh nàng liền hiểu rõ những người đó vì phò mã gia mà đến tận nơi này.
Toàn bộ hộ vệ đều bao vây bên ngoài xe ngựa của Lưu Dục, đám sát thủ này không quan tâm gì đến Cố Hoằng, tất cả chỉ nhắm về phía Lưu Dục. Hồ Diên Phượng nghi ngờ, vì cái gì có người muốn giết Lưu Dục? Đại Tề hiện nay không có ai còn có thể uy hiếp đến địa vị của Cố Hoằng, Lưu Dục hay Cố Cẩm Lan. Trừ phi Cảnh đế do kiêng kị binh quyền trong tay Trấn Nam vương nên muốn loại trừ người cháu trai duy nhất của hắn.
Hồ Diên Phượng đoán không sai, quả thật Cảnh đế là người phái sát thủ đi lấy mạng Lưu Dục, thế nhưng không phải vì binh quyền trong tay Trấn Nam vương mà là muốn Cố Cẩm Lan lại chiêu một vị phò mã khác. Đương nhiên vị phò mã này phải thực nghe lời Cảnh đế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]