Cố Cẩm Lan xuống xe ngựa một cách thoải mái, nàng xem Lưu Dục chậm rãi theo phía sau, Lưu Dục không biết xấu hổ còn lôi kéo tay nàng ra phía trước. Một đám cướp cưỡi ngựa đằng trước vây quanh vài tên gia đinh, còn có một chiếc xe ngựa.
Vài tên gia đinh tay không tấc sắc bị dọa đến lạnh run người, Cố Cẩm Lan nhìn tình huống lúc này, nàng có cảm giác có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không phát hiện ra. Nếu quan sát xung quanh nơi này một chút thì đây đúng là chỗ tốt để trộm cướp hoành hành.
Lưu Dục nhìn Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, ngươi thấy thế nào?"
Cố Cẩm Lan ra dấu cho Lưu Dục im lặng tiếp tục xem, tên cầm đầu của đám cướp thúc ngựa đi về phía hai người: "Núi rừng này là địa bàn của huynh đệ chúng ta, các vị nếu đi ngang qua chúng ta sẽ không ngăn cản, thế nhưng nếu các vị muốn xen vào việc của người khác thì đừng trách huynh đệ bọn ta ra tay giết người."
Lưu Dục vừa muốn đáp lại thì bị Cố Cẩm Lan đè xuống, vì vậy nàng đứng yên không nói gì, tên cầm đầu kia thấy vậy cười to: "Tốt, các vị quả nhiên hiểu chuyện." Sau đó hắn vung đao trong tay lên: "Các huynh đệ, tiến lên."
Một đám người nghe vậy vung đao tiến lên phía trước, chưa đến vài giây đã chém chết vài tên gia đinh, một số tên cướp phi thân xuống đi đến cỗ xe ngựa lôi Tang Lâm Hoài Nhị ra, nha hoàn bên cạnh hô to: "Buông tiểu thư của chúng ta ra."
Sau đó nàng nhìn phía đoàn người của Lưu Dục: "Công tử cứu mạng, cầu xin công tử cứu mạng."
Cố Cẩm Lan nhìn Tang Lâm Hoài Nhị vài cái, trong mắt nàng tràn ra sự khinh miệt, nàng cười cười: "Phò mã muốn cứu thì cứu đi."
Nàng tuy không thấy được sự sơ hở trong màn kịch này nhưng nàng nhìn ra được nữ nhân đối diện có ánh mắt cực kì bình tĩnh. Nếu muốn tiếp cận phò mã của bổn cung, vậy thì cho ngươi một cơ hội. Ngươi đã không biết thân biết phận thì đừng trách bổn cung giam giữ ngươi bên cạnh, cũng tốt cho việc giám sát.
Lưu Dục nhìn bọn thị vệ bên cạnh: "Mau đi cứu người."
Bọn thị vệ thúc ngựa tiến lên rút đao ra giao đấu cùng bọn cướp, thủ lĩnh đám cướp thấy vậy hô to: "Các huynh đệ, đối phương người đông thế mạnh, là hảo hán không nên rước họa vào thân, chúng ta trước rút lui." Nói xong liền cưỡi ngựa nhanh chóng rời khỏi.
Lưu Dục tiến lên chắp tay một cách tao nhã: "Vị tiểu thư chắc đã rất sợ hãi, không biết có bị thương hay không?"
Tang Lâm Hoài Nhị đánh giá Lưu Dục trên dưới vài lần, một nam nhân văn nhược thư sinh, thanh tú, hoàn toàn không giống với người xuất thân từ con nhà võ tướng. Hắn không giống với các nam nhân cao to da rám nắng của Nam Chiếu, cũng không giống với nam tử điển hình của vùng Trung Nguyên. Nếu so sánh về phong độ và bộ dáng bên ngoài thì cũng là mỹ nam hàng đầu của Trung Nguyên.
Nàng hơi hoảng loạn lên tiếng: "Đa tạ công tử đã cứu giúp, lần này ta muốn đi thành Dương Châu gặp cửu cửu (cậu),không nghĩ tới lại gặp bọn cướp giữa đường. May mắn có công tử cứu giúp, không thì sẽ không biết có chuyện gì xảy ra."
Lưu Dục nhìn thoáng những cỗ thi thể dưới đất, nàng cảm thấy hơi ghê tởm: "Ngươi tới, đêm những thi thể này mai táng đi, dù là vùng hoàng vu thì có chết cũng không nên chết không toàn thây."
Sau đó nàng nói với Tang Lâm Hoài Nhị: "Vị tiểu thư này, nếu thuộc hạ của ngươi đã không còn, tiểu thư không chê thì chúng ta có thể tiễn tiểu thư một đoạn đường."
Lưu Dục nói xong lại nhíu mày một cái, tiếp theo chắp tay sau lưng thở dài, nói một câu: "Có tài để làm gì, vì ai mà tranh đoạt cả thiên hạ?"
Tang Lâm Hoài Nhị nghe câu này xong liền ngẩn người, nàng chỉ biết chiến tranh là để tranh giành chính quyền, nàng không nghĩ ra được còn có lý do nào khác. Những lời này từ miệng văn nhược thư sinh đối diện nói ra lại mang theo hàm ý khác.
Cố Cẩm Lan nghe vậy liền biết Lưu Dục lại suy nghĩ trận chiến sắp đến, nàng khó có được sự ôn nhu dịu dàng, nàng cầm tay Lưu Dục khuyên một câu: "Được rồi, đừng khó chịu nữa, điều quan trọng là chúng ta nên gấp rút lên đường."
Tang Lâm Hoài Nhị tất nhiên biết nữ nhân trước mặt là Vĩnh An công chúa của Đại Tề Cố Cẩm Lan. Nàng nhìn Cố Cẩm Lan cầm tay Lưu Dục, đột nhiên trong lòng có chút ghen tị, ngay cả nàng cũng không rõ vì sao lại có loại cảm giác này đối với một người lần đầu gặp mặt, hơn nữa còn là phò mã của địch quốc.
"Vị này là phu nhân sao?" Tang Lâm Hoài Nhị nhìn chằm chằm Cố Cẩm Lan hỏi.
Cố Cẩm Lan thản nhiên nhìn thoáng qua nàng, không nói gì cả, Lưu Dục ngược lại đáp lời nhiệt tình: "Vị này là phu nhân của ta, tiêu thư, chúng ta có việc gấp muốn đi Dương Châu, tiểu thư đi theo chúng ta coi như chịu thiệt rồi."
"Đa tạ công tử, không biết nên xưng hô với công tử như thế nào?"
"Ta họ Lưu."
"Lưu công tử, vậy phiền toái ngươi rồi, chỉ là phu nhân không biết có để ý hay không?"
Cố Cẩm Lan cười lạnh trong lòng, bổn cung đương nhiên sẽ không để ý, thấy ngươi đi đường mỗi bước chân có khoảng cách khá đều, biết võ công nhưng cũng không đáng lo ngại mấy.
Nàng kéo tay Lưu Dục: "Chúng ta quay về xe đi, gấp rút lên đường quan trọng nhất."
Lưu Dục thỏa mãn dịu dàng nhìn Cố Cẩm Lan: "Tốt, chúng ta trở về."
Tang Lâm Hoài Nhị nhìn Lưu Dục cùng Cố Cẩm Lan, trong mắt nàng chợt lóe qua tia ghen tuông.
Tang Lâm Hoài Nhị trở về xe ngựa, nha hoàn cũng vào cùng, còn một tên gia đinh không bị chém chết thì ở bên ngoài lái xe.
"Công chúa, ngươi thấy công chúa Đại tề và phò mã của nàng như thế nào?" Nha hoàn đối diện nhỏ giọng hỏi.
Tang Lâm Hoài Nhị cười lạnh: "Phò mã là người đơn thuần, chỉ sợ nàng công chúa kia là người có tâm cơ lớn."
"Công chúa vì sao lại nói như vậy?"
"Bọn họ vừa xuất hiện thì vị phò mã kia đã muốn sai người tới giúp, nhưng Cố Cẩm Lan lại ngăn cản hắn. Chắc là muốn nhìn xem có điều gì không thích hợp hay không."
"Thế nhưng cuối cùng nàng cũng đồng ý cứu, điều này chứng tỏ nàng vẫn không bằng công chúa."
"Điều này chưa chắc, bổn cung nhìn không thấu nàng, vừa đi vừa quan sát xem sao. Trước hết cùng bọn họ đến thành Dương Châu đã."
"Công chúa, nhưng vào thành rồi thì chúng ta làm sao đến phủ nguyên soái cùng họ được? Chúng ta đã nói muốn đi thăm người thân, đến thành thì phải đi tìm người thân trước. Vậy sẽ không thể đi cùng rồi."
Ánh mắt của Tang Lâm Hoài Nhị chợt lóe lên tia hung ác: "Người thân, có thể không có mặt ở đó."
Nha hoàn đứng đối diện thấy vậy cũng không dám tiếp tục nói gì thêm.
Cố Cẩm Lan tựa vào tấm đệm êm, hơi nhắm mắt lại: "Phò mã, ánh mắt của ngươi có thể tốt lên một chút được không?"
Lưu Dục không hiểu gì hỏi lại: "Điện hạ, ta lại làm gì sai sao?"
"Ngươi vừa mới tự rước phiền toái lớn."
"Điện hạ vì sao nói như vậy?"
"Người ngươi mới cứu không phải là một vị tiểu thư xuất thân từ gia đình bình thường."
"A? Ý của điện hạ là có người cố ý tiếp cận ta? Đóng kịch để người giả làm cướp chờ ta đi cứu các nàng?"
"Cũng gần giống ý của bổn cung, phò mã hóa ra cũng thông minh."
"Nhưng mà điện hạ, ta không thấy chỗ nào không đúng nha, gia đinh chết nhiều như vậy, không giống giả chết."
"Phò mã, tâm tính ngươi vẫn rất đơn thuần, có đôi khi vì muốn đạt mục đích lớn, hi sinh vài người là chuyện bình thường."
"Nhưng mà điện hạ, làm sao ngươi thấy được?"
"Bổn cung xác định được là vì nhìn ra người ngươi cứu biết võ công. Khoảng cách bước chân của nàng khá đều, chẳng những biết võ công, võ công của nàng cũng không kém."
Lưu Dục chợt hiểu ra: "Hóa ra là như vậy, hèn gì ta không nhận ra, ta cái gì cũng không biết..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]