Thế nhưng Lưu Dục giờ phút này lại làm cho nàng không thể không quan tâm. Nàng đang chuẩn bị đi đến lại nhìn thấy Lưu Dục giãy dụa đứng lên, sau đó nâng bình rượu đặt ở trên bàn đá, chính mình yên lặng ngồi trên ghế, rất không nhã nhặn mà dùng tay áo của hắn lau đí nước mắt. Sau đó Cố Cẩm Lan nghe được những lời vừa khiến nàng bực mình lại buồn cười từ Lưu Dục: "Ta thương tâm như vậy đều là vì Thành vương, làm hại điện hạ không có thời gian cùng ta bồi dưỡng tình cảm. Ngươi khiến ta không vừa mắt chút nào, ngày mai tỉnh ngủ ta liền bắt đầu lên kế hoạch xử lý ngươi."
"Hoài vương hữu dũng vô mưu, Sở vương tài trí bình thường, các hoàng tử còn lại lại cũng xuất thân bình thường, sau lưng chẳng có gia thế của mẫu thân chống đỡ. Thoạt nhìn Ninh vương mới là dòng chính thất, cũng chỉ có hắn mới có khả năng so sánh cùng Thái tử và Thành vương. Ân ~~ ta nên như thế nào đối phó với Thành vương mới tốt đâu." Lưu Dục một người ngồi yên lặng bên trong lương đình, tận tâm mà nghĩ đối sách.
Cố Cẩm Lan cũng biết phò mã nhà mình có tính lười nhác, làm việc có chút chậm trễ, có đôi khi thật đúng là phải kích thích hắn thì hắn mới tận lực làm việc được. Nghĩ gì thì nghĩ, nàng vẫn không đành lòng để lại Lưu Dục một mình ngồi bên trong đình lý vào buổi tối, nàng phất phất tay, ám vệ chung quanh đều biến mất.
"Phò mã, sắc trời đã trễ thế này, còn không quay về là muốn ngồi đến trời sáng hay muốn ngồi đến tận đêm khuya?"
"Điện hạ..." Lưu Dục lúc này có chút xấu hổ, dù sao nàng vừa nãy mang bộ dạng tinh thần sa sút kịch liệt, lại bị Cố Cẩm Lan thấy được. Nếu nàng biết công chúa điện hạ nhìn rõ từ đầu đến cuối, không biết có thể hay không lập tức che mặt chạy đi?
"Phò mã về sau không cần uống nhiều như vậy, rượu nhiều hại sức khỏe, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi đi." Cố Cẩm Lan lần đầu tiên kéo tay Lưu Dục, đi trở về. Lưu Dục còn đang suy nghĩ một số vấn đề cũng không phát hiện ra chi tiết này. Nàng nếu phát hiện dĩ nhiên khẳng định sẽ nhảy dựng lên.
"Điện hạ, phò mã phủ cùng công chúa phủ có tổng cộng bao nhiêu thị vệ?"
"Phò mã phủ có hai trăm lão binh do gia gia ngươi đưa cho, bổn cung bên trong phủ có ba trăm thị vệ, là do phụ hoàng cùng thái tử ca ca cấp bổn cung, đều là đại nội thị vệ. Phò mã là như thế nào đột nhiên hỏi đến việc này?"
"Sáng mai ta muốn đích thân huấn luyện bọn họ."
"Phò mã biết như thế nào huấn luyện quân đội? Bổn cung nhớ rõ phò mã cũng chưa từng đến quân doanh."
"Cũng đúng, lập tức huấn luyện nhiều người như vậy cũng rất mệt. Điện hạ, ngươi đem mười ám vệ cho ta mượn đi. Ta chỉ phụ trách đem mười người này huấn luyện tốt, số thị vệ còn lại giao cho mười người bọn họ là được."
Chưa ăn qua thịt heo cũng là đã nhìn thấy heo chạy(Kiểu như chưa làm qua nhưng đã nhìn thấy người khác làm qua). Nàng là một người xuyên đến từ hiện đại, với chính sách quốc gia, "Ta là bộ đội đặc chủng", "Hỏa lam đao phong", "Ẩn núp", này đó phim truyền hình nàng xem qua không ít. Nếu làm một ít huấn luyện thể lực, leo núi, leo thang dây, chạy việt dã, huấn luyện tâm lý, nàng vẫn có thể làm.
Cố Cẩm Lan ngày hôm sau tỉnh dậy, hiếm khi phát hiện bên cạnh nàng không có bóng người. Linh Lung một bên nhanh chóng đi tới hầu hạ Cố Cẩm Lan mặc quần áo, lại nói: "Phò mã gia khiến nô tỳ nói cho điện hạ, hắn sáng sớm đi thư phòng, điện hạ nếu tỉnh dậy dùng đồ ăn sáng lại đi kêu hắn."
Cố Cẩm Lan nở nụ cười: "Phò mã có khả năng như vậy, xem ra về sau bổn cung chỉ có thể dành thời gian uống trà ăn điểm tâm. Có điều phò mã không biết võ nghệ, điểm ấy khiến người khác lo lắng."
Bất tri bất giác Cố Cẩm Lan đã bắt đầu suy xét đến vấn đề an toàn của Lưu Dục.
Lưu Dục thời điểm tiến vào phòng, trên bàn đồ ăn vừa mới được bưng lên. Cố Cẩm Lan nhìn Lưu Dục, nghĩ rằng phò mã nhà mình sau khi chịu đả kích, năng lực lại trở nên lớn như vậy. Tối hôm qua còn khóc ào ào, hôm nay sáng sớm tinh thần lại rất tốt.
"Điện hạ, trong phủ có công tượng(Người xây dựng)?"
"Có, phò mã cần?"
"Kia sau bữa cơm điện hạ phân phó bọn họ đi theo ta, ta muốn quay về phò mã phủ."
Cố Cẩm Lan sắc mặt trầm xuống: "Công chúa phủ này không phù hợp tâm ý của phò mã?"
Cố Cẩm Lan nghe được Lưu Dục muốn về phò mã phủ, tưởng rằng hắn còn buồn vì sự tình tối hôm qua.
"A? Điện hạ, ta không phải muốn về ở tại phò mã phủ a, ta chỉ là trở về xây dựng một cái sân để thao luyện thị vệ." Lưu Dục gắp một đũa thức ăn cho Cố Cẩm Lan, ngữ khí có chút trầm: "Ta thế nhưng có nghĩ đến việc vào ở phò mã phủ, chỉ là luyến tiếc điện hạ."
Cố Cẩm Lan thở dài, nàng cũng không phải là người có thói quen đem cảm tình biểu lộ ra bên ngoài, nàng cùng Lưu Dục không giống nhau, chuyện tình cảm hắn ta đều viết trên mặt. Nếu tình cảm lớn, cần gì nhất định phải để người khác biết? Thế nhưng tiểu phò mã của nàng luôn là người lo được lại lo mất, nàng không thể không đem chút sự tình mình đã nhận định tốt nói ra. Đương nhiên nàng cũng không biết nguyên nhân chân chính khiến Lưu Dục lo được lo mất là gì.
"Phò mã, tâm ý của ngươi, ta đều hiểu ở trong lòng. Phò mã nếu đã có tâm cũng nên chuyên chú làm đi, có chuyện gì thì có thể cùng ta thương lượng, dù sao sự tình tại triều đình cũng không đơn giản như ngươi nghĩ." Cố Cẩm Lan lần đầu tiên không xưng là bổn cung.
"Điện hạ nếu tín nhiệm ta, sự tình của Thành vương ngươi không cần lo lắng, ta có thể xử lý tốt. Sau sự tình trong nước, Mạc Bắc Hung Nô ta cùng sẽ dẹp tan họa lớn trong lòng ngươi."
Cố Cẩm Lan nở nụ cười: "Phò mã khẩu khí không nhỏ đâu."
"Điện hạ yên tâm, nội trong ba tháng ta sẽ trừ bỏ Thành vương. Theo như chuyện ám sát vừa rồi, Thành vương là người thiếu kiên nhẫn, nếu kích thích hắn, hắn sẽ càng làm thêm nhiều sự tình."
"Phò mã làm cách nào kích thích hắn?"
Lưu Dục dừng lại một chút, từng câu từng chữ nói rõ ràng: "Ví dụ như, phế bỏ thái tử."
Cố Cẩm Lan không hiểu ý tứ của Lưu Dục, lông mày nhăn lại: "Phò mã đây là ý gì?"
Lưu Dục mỉm cười, không đáp lại: "Điện hạ, ăn xong đồ ăn sáng, ngươi muốn đi cùng ta đến phò mã phủ không?"
"Phò mã muốn sử dụng công tượng đi phò mã phủ làm cái gì?" Cố Cẩm Lan thực tự nhiên gắp cho Lưu Dục một miếng thịt gà, nàng biết Lưu Dục thích ăn thịt, cho nên sáng sớm cũng phân phó phòng bếp làm chút đồ ăn mang lên. Hoa Bác đứng một bên nhìn thấy hiểu ý cười.
"Ta muốn xây một diễn võ trường, huấn luyện ám vệ phía dưới ngươi. Huấn luyện xong bọn họ lại giao cho bọn họ thị vệ của hai phủ. Nếu không ta sẽ mệt đến gầy gò, gầy thêm nữa ta đều có thể bị gió thổi bay."
"Phò mã, ngươi gầy yếu như vậy còn muốn huấn luyện ám vệ của bổn cung?" Cố Cẩm Lan cười có chút nghịch ngợm. Sung sướng, Lưu Dục hiện tại nhìn công chúa cười chính là có loại cảm giác này. Đây mới là nụ cười mà thiếu nữ mười tám tuổi nên có nha, cả ngày nhăn mặt, một chút cảm xúc đều không có, sinh hoạt cũng không có gì hay ho.
"Ta cũng không phải cùng bọn họ đánh nhau, điện hạ ăn xong đi xem cùng ta là được. Bên trong phủ công chúa còn có tai mắt chưa thanh lí sạch sẽ, bên kia phò mã phủ đều là người của gia gia ta, có thể tin cậy." Nói xong lấy tay chỉ hướng chén của Cố Cẩm Lan: "Ta muốn ăn cháo trong chén điện hạ."
Cố Cẩm Lan buồn cười cầm chén chuyển cho Lưu Dục: "Phò mã nếu không kiêng kị, liền ăn nhiều một chút, thay bổn cung làm việc cũng không nên mệt đến gầy gò đi."
"Dù sao ăn uống đều không tốn tiền, ta đương nhiên sẽ ăn nhiều một chút, không ăn thì phí." Lưu Dục không cẩn thận thuận miệng nói ra.
"Nga? Phải không, phò mã nguyên lai vẫn nghĩ như vậy, cho nên mỗi lần ăn đều so với bổn cung ăn nhiều sao?"
Rõ ràng chính ngươi ăn quá ít, lại còn nói ta ăn quá nhiều. Lưu Dục ở trong lòng oán thầm, nghĩ thì nghĩ miệng vẫn không thể nói ra sự thật.
"Có đâu có đâu, điện hạ nói đùa, ta chỉ là sợ thời điểm làm việc cho điện hạ, nếu ăn quá ít sẽ không đủ no, không no liền không có khí lực."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]