Giữa tháng 8, lập thu (ngày 7, 8, 9 tháng 9) đã qua một tuần, trời vẫn rất nóng, cả nhà giam giống cái bình đậy nắp, tôi cảm giác mình là một con vi khuẩn, điên cuồng giãn nở bên trong, phân tách, sau đó tiêu biến.
Tiếc là, linh hồn tiêu vong, thân thể vẫn còn.
Sinh hoạt ở đây cũng chẳng có thêm gì mới, mỗi ngày là một vòng tuần hoàn chết, làm việc, ăn cơm, tiếp tục làm việc, hết việc, đi ngủ. Tôi như đang ở trong một đường hầm tối đen, giơ tay không thấy ngón, ngước mắt không thấy ánh sáng. Đây là thứ áp lực rất khó miêu tả, tuy rằng tôi vẫn giết thời gian trong phòng Mười bảy, nhưng chỉ có mình tôi biết, tình hình đã bắt đầu không ổn.
Rất nhanh, thứ uể oải tinh thần chuyển dời sang thân thể, tỷ như lúc này, đầu óc tôi bất thình lình trống rỗng, tôi hoàn toàn không biết mình đang làm gì, tôi cố gắng suy nghĩ, cố gắng nhớ lại những gì vừa xảy ra, từng chút từng chút, cuối cùng nhớ đến hiện tại, à ừ, tôi đang làm hoa giả. Nhưng tại sao tôi lại phải cắm cúi làm cái thứ này, tại sao tôi lại phải đi sớm về khuya làm cái thứ ngớ ngẩn này chỉ để đổi lấy ba trăm đồng tiền mỗi tháng, tại sao?
“Phùng Nhất Lộ, tại sao ngừng? Đừng có lười, làm việc nhanh!” Hiệp quản phạm rống lên.
Tôi đờ đẫn nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy hắn thật tức cười. Anh bạn nghĩ mình là cái gì? Quan chức à? Anh bạn chỉ vào đây sớm hơn tôi vài năm, tương lai ra tù sẽ cao cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gian-dep-nhat-trong-lan-gio/206547/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.