[24] Hoa Điêu cuối cùng cũng ly khai. Chu Thành đã từng dự liệu đến khả năng này, nhưng khi nó thực sự xảy ra, hắn vẫn có chút không đành lòng. Hoa Điêu kiên trì quyết đoán ra đi, thật lòng mà nói, Hoa Điêu đã có một cuộc biến hóa thậm lặng đến nỗi không ai nhận ra, từ một thiếu niên ngoan độc cứng đầu trở thành thanh niên vừa thành thục vừa ẫn nhẫn. Ngay cả Phùng Nhất Lộ cũng không biết. Cái người hận không thể đem cậu ta bao bọc trong lớp cánh của mình khỏi thiên hạ đầy nhơ nhuốc kia giờ phút này lại ngồi trên mặt đất hút thuốc, tư thế tựa như lưu manh bị áp vào đồn cảnh sát, chỉ là chẳng qua hắn ta dựa vào ghế sô pha bên cạnh, mà lưu manh chỉ được dựa vào lưng ghế gỗ cứng nhắc. Thế nhưng ánh mắt của người này không thiển cận như tội phạm, mà là rung rinh nhìn vào một tương lai mịt mờ cùng một quá khứ đầy chông gai. “Như vậy cũng tốt đi.” Không khí áp lực nay lại xuất hiện một thanh âm. Chu Thành theo tiếng nhìn lại, người sao Hỏa thì không có biểu hiện gì, chỉ là trong mắt ánh lên một tia khác thường. Chu Thành kinh ngạc nhìn, có chút hoảng loạn, nhưng hắn không bắt được tia sáng đã lụi tàn đó. Dung Khải bỗng nhiên trở về phòng, khi quay lại thì đã mặc một chiếc áo khoác. Nỗi bất an kia lớn dần lên rồi như thủy triều đánh úp về phía Chu Thành, hắn thậm chí còn không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể theo bản năng chặn đường đi của đối phương: “Đi đâu?” Dung Khải biểu tình tự nhiên mà thoải mái, thật giống như chỉ báo đi ra ngoài mua một tí đồ dùng sinh hoạt mà thôi: “Kệ tôi, đi ra cũng phải báo anh sao.” Có lẽ cảm xúc bị cậu tác động lên, Chu Thành cảm thấy chính mình làm như vậy thật kì quái: “Qua đường nhớ xem đèn xanh đèn đỏ.” Nhưng người sao Hỏa chỉ nở nụ cười như một tiểu đao, một nhát đâm rách lớp mặt nạ trên mặt Chu Thành, thẳng một đường vào tâm: “Anh cũng sợ tôi bỏ đi như Hoa Điêu?” Chu Thành nghẹn lời, lại như trước phát hiện mình cả đời chỉ có thể chịu thua trước gia hỏa này mà thôi. Nhưng tên kia chỉ cười, phát một cái tuyên bố khí thế báo anh không cần khi dễ tôi: “Tôi không phải Hoa Hoa, một cái đi là đi. Hừ, cũng không phải như anh cũng không bắt tôi lại được.” Thật ngây thơ. Chu Thành thực sự muốn giết người, tốt nhất là đem người này đánh gãy hai chân hai tay không nhúc nhích được, chỉ có thể nằm ở trên giường mặc người chăm sóc. Nhưng dù thế nào khi cậu khỏi hẳn, cậu vẫn có thể cao chạy bay xa, nói gì đi nữa người này vẫn là một tiểu tư vô tâm không quản người ngoài như thế nào, nếu anh không để cậu thoải mái, cậu sẽ càng làm, làm đến khi anh thoải mái mới thôi. Nhận lời đi. Đầu óc bỗng hiện lên ba chữ này, Chu Thành bỗng nhiên cảm giác một trận thoải mái, như tất cả cảm xúc cùng ý tưởng muốn phản đối cậu nay đã tìm được chỗ để trút, trong lòng chỉ thấy thật bình thản, chỉ còn chờ người này tiến bước. “Thật sự sao?” Hắn nghe chính mình hỏi như thế, như đang trêu tức, nhưng cũng thật nghiêm túc. “Ây câu cuối cùng cho tôi rút lại,” Dung Khải không cười, thẳng tắp nhìn qua, vừa nghiêm túc vừa thản nhiên: “Nhưng anh nghe cho kỹ, trước mắt là như vậy. Còn về sau thì tôi không nói trước được đâu.” Vẫn là trước mắt. Chu Thành hồi tưởng lại những lời này, rồi như cảm giác dưới đáy lòng cạn khô của mình trồi lên một đóa hoa nhỏ, dù lẻ loi, nhưng lại mềm mại thơm ngắt. “Bỏ chuyện sau này đi,” Chu Thành trả lời thanh âm nghe thật ổn định, nhưng vẫn có phần khẩn cấp, “Bây giờ chúng ta quyết luôn.” Người sao Hỏa ngây ngẩn cả người, bao thoải mái tùy y trước đây một phút đều đã tan biến, chỉ có thể dè dặt hỏi: “Anh… Ý là sao?” Chu Thành gợi lên khóe miệng, cảm giác quen thuộc đã trở lại. Nó thực kiên định, tựa như một người ngồi trên kinh khí cầu bay thật lâu nhưng không có điểm đến, nay cũng được đáp xuống, vẫn là quen thuộc biết bao. Hắn ngoắc ngoắc ngón tay. Người sao Hỏa sợ hãi như vừa bị đẩy khỏi UFO té xuống trái đất, chỉ có thể đi từng bước từng bước mang theo phòng bị tối đa bước đến chào hỏi người trái đất. Hắn cuối cùng vươn tay đem Dung Khải ôm vào lòng, rốt cuộc cũng được thưởng thức đôi môi mình đã nhớ nhung bao ngày bao đêm. … [Cậu thích Hoa Điêu sao?] [Cách tôi thích cậu ta không giống như cách tôi thích anh a.] [Ừ, tôi thích cậu như kiểu cậu thích Hoa Điêu ấy.] [Nhưng tôi không lên giường cùng Hoa Điêu.] [Vậy nên sau này tôi cũng sẽ không lên giường với cậu nữa.] Thất khiếu Linh Lung Chu đại tiên đang thoải mái nay lại không tự giác nhớ về chuyện xưa, vừa nhớ mà vừa trách mình. Về sau vạn lần không thể quyết định như vậy, người trái đất anh thật là ngu xuẩn. [25] Khi hai người sao Hỏa cùng địa cầu hôn nhau xong, nhìn lại chỉ thấy phòng khách đã trống trơn. “Anh ta về phòng rồi.” Dung Khải khách quan trần thuật. “Ân.” Chu Thành thản nhiên đáp lời. Một hồi im lặng sau… Dung Khải ngẩng đầu cười lộ ra răng nanh trắng tinh: “Vậy chúng ta cũng vào đi.” Người sau luôn biết rút kinh nghiệm, bên này Phùng Nhất Lộ cùng Hoa Điêu xảy ra chuyện, bên kia hai người họ đã hòa giải thành công, nhưng cuối cùng Chu Thành khi đem người sao Hỏa thả lên giường thì những chuyện như thế đã bị hắn quăng ra sau đầu. Người sao Hỏa thực kích động, vừa chạm giường liền bắt đầu cởi quần áo, khỏa thân rồi thì nhảy tới chộp lấy Chu Thành, hắn chỉ mỉm cười rồi thành thạo đè lại móng vuốt của con mèo kia: “Sao lại nôn nóng như vậy?” Chu Thành cách Dung Khải rất gần, gần đến mức thấy lông mi người kia run rẩy theo nhịp thở của mình. “Tôi thích anh a.” Dung Khải ánh mắt trong suốt sáng ngời như hai viên lưu ly chói mắt. Chu Thành bỗng nhiên vui vẻ đứng lên, như lão hổ chuẩn bị nhào đến muốn cắn xé con mồi. Thời điểm sung trận làm Dung Khải hô đau nhưng cũng không làm Chu Thành đình chỉ động tác, càng trực tiếp thúc đẩy chiếm lấy lãnh địa tuyên bố chủ quyền. Dung Khải ôm hắn sống chết cũng không buông tay, giống như mất mình giữa biển sâu không đáy lại tìm thấy một chiếc phao cứu hộ. Chu Thành làm xong thì đem người sao Hỏa đi tắm rửa sạch sẽ thơm tho từ trong ra ngoài. Cuộc sống tươi đẹp biết bao.. Người sao Hỏa được hắn hầu hạ đến lười biếng nay đã khôi phục tinh thần, ngẫm lại chuyện trên giường liền quấn lấy hắn hỏi: “Anh thích tôi sao?” Chu Thành thực nghiêm túc nghĩ nghĩ, tựa hồ như không thể đơn giản mà bao chụp sự thật. Hắn đối với người sao hỏa không phải vì được thích mới đáp lại, cho dù có chút đau đầu, nhưng đối với tình yêu thì hắn muốn tận hưởng thật mãnh liệt, nhất là khi làm tình cũng cậu, hắn sẽ đau muốn chết, nhưng vẫn thương cậu đến tận cùng. Không được đáp trả, người sao Hỏa cũng không giận, cậu hiện tại đã sảng khoái lắm rồi, thoải mái như thể mình đã thực hiện được một ước mơ cao cả, cho nên đổi lại càng cụ thể hỏi: “Vậy anh theo tôi cùng một chỗ còn có thể đi tìm nam nhân khác không? Sẽ còn hôn ai, lên giường cũng họ, rồi sờ tới sờ lui không?” Vấn đề này tính ra cũng dễ trả lời đi, Chu Thành thậm chí không cần phải suy nghĩ: “Sẽ không.” Người sao Hỏa không ngừng cố gắng: “Nếu như trong lòng đột nhiên muốn thì sao?” Chu Thành nghĩ một chút: “Chắc là sẽ không.” “Vậy là anh thích tôi rồi.” Người sao Hỏa vui sướng như được trở về hành tinh mẹ sau bao ngày lạc lõng. Chu Thành từ chối cho ý kiến, chống đầu muốn nghe xem Dung Khải còn có thể đưa ra tình huống gì nữa. Tất nhiên tiểu gia hỏa được mong đợi cũng không làm phụ lòng người khác, trong lòng đưa ra kết luận sau lập tức bắt đầu bẻ ngón tay tính toán từ “thích” này chính xác là gì: “Tôi so với Đại Kim tử kia cái gì cũng tốt hơn hết, tôi thông minh này, sẽ kiếm được nhiều tiền, còn không có vợ cả, sẽ không khiến anh đau lòng, càng sẽ không ngược đãi anh…” Cúi người chặn đi cái miệng muốn lôi quá khứ của hắn ra làm càn, Chu Thành cảm giác tương lai sau này sẽ khó khăn lắm đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]