[24]
Hoa Điêu cuối cùng cũng ly khai.
Chu Thành đã từng dự liệu đến khả năng này, nhưng khi nó thực sự xảy ra, hắn vẫn có chút không đành lòng. Hoa Điêu kiên trì quyết đoán ra đi, thật lòng mà nói, Hoa Điêu đã có một cuộc biến hóa thậm lặng đến nỗi không ai nhận ra, từ một thiếu niên ngoan độc cứng đầu trở thành thanh niên vừa thành thục vừa ẫn nhẫn.
Ngay cả Phùng Nhất Lộ cũng không biết.
Cái người hận không thể đem cậu ta bao bọc trong lớp cánh của mình khỏi thiên hạ đầy nhơ nhuốc kia giờ phút này lại ngồi trên mặt đất hút thuốc, tư thế tựa như lưu manh bị áp vào đồn cảnh sát, chỉ là chẳng qua hắn ta dựa vào ghế sô pha bên cạnh, mà lưu manh chỉ được dựa vào lưng ghế gỗ cứng nhắc. Thế nhưng ánh mắt của người này không thiển cận như tội phạm, mà là rung rinh nhìn vào một tương lai mịt mờ cùng một quá khứ đầy chông gai.
“Như vậy cũng tốt đi.”
Không khí áp lực nay lại xuất hiện một thanh âm. Chu Thành theo tiếng nhìn lại, người sao Hỏa thì không có biểu hiện gì, chỉ là trong mắt ánh lên một tia khác thường.
Chu Thành kinh ngạc nhìn, có chút hoảng loạn, nhưng hắn không bắt được tia sáng đã lụi tàn đó.
Dung Khải bỗng nhiên trở về phòng, khi quay lại thì đã mặc một chiếc áo khoác.
Nỗi bất an kia lớn dần lên rồi như thủy triều đánh úp về phía Chu Thành, hắn thậm chí còn không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể theo bản năng chặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gian-dep-nhat-trong-lan-gio/1261977/quyen-2-chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.