Tiếng thét như sấm nổ của Chu Dũng làm tôi ù cả tai, ruồi vàng ong bạc đảo vòng vòng trước mắt. Trong lúc xây xẩm mặt mày, tôi cảm giác bình cứu hỏa bị ai đó giật đi, rồi cái giọng cao vút decibel nọ lại ầm ầm như pháo nổ —
“Mẹ nó chưa gặp thằng nào hổ báo như mày! Mày tưởng mày là Hulk à?!”
Tôi không biết Hulk là ai, nhưng tôi nghĩ tiếng tăm của tên đó chắc cũng chả phải tốt.
Trong lúc ngẫm nghĩ, thình lình tôi cảm giác được đối phương đang muốn vồ đến, trên thực tế, tầm nhìn của tôi không đúng tiêu cự, nhưng trực giác từ ngày xưa hay đánh lộn vẫn còn, vì không có vũ khí nên tôi vô thức ôm lấy đầu — chỉ cần đầu không sao, xác suất bị thương nặng chỉ dưới 10%.
Nhưng nắm đấm nọ không tới được chỗ tôi, bởi vì có một tiếng kinh hô vang lên còn nhanh hơn nó, làm cho hầu hết mọi người phải ngừng tay —
“Đại Dũng?!”
Một giọng đàn ông kinh ngạc, còn hơi khàn khàn.
“Bưu Tử?!”
Giọng Chu Dũng cũng đầy kinh ngạc.
Tôi vẫn đang duy trì tư thế ôm đầu, thầm nghĩ hai người này hội ngộ tương phùng à?
Đương nhiên hai người nọ chẳng thèm để ý tới tôi, lúc tôi buông tay thẳng người dậy, đã thấy mấy đứa vừa đánh Dung Khải đang khệ nệ khiêng gã bị tôi đập bình cứu hỏa lên, còn người tên “Bưu Tử” thì đang mắt to trừng mắt nhỏ với Chu Dũng.
Tôi rất chán đời, vừa rồi rõ ràng gồng sức như thế mà gã bị đánh chẳng nhỏ tí máu nào, mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gian-dep-nhat-trong-lan-gio/1261918/quyen-2-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.