“Phùng Nhất Lộ, còn chờ gì nữa thế, muộn hơn nửa tiếng rồi, lão ta chẳng tới đâu.” Dung Khải chán nản ngậm ống hút thổi phì phì trong ly nước đá, thỉnh thoảng thổi mạnh quá, bọt văng cả xuống mặt bàn.
Tôi vốn sẵn buồn bực trong bụng, lại thêm Dung Khải nhắc đi nhắc lại, buồn bực liền biến thành cáu gắt, “Đã bảo cậu đừng theo rồi mà, im lặng một phút thì cậu chết đấy à?”
Dung Khải nhả ống hút, thở dài với tôi, “Phùng Nhất Lộ, anh không thể trốn tránh sự thật được…”
Sự thật chính là, hai chúng tôi có mặt đúng như đã hẹn, mà cái người hôm qua thề thốt sẽ thu xếp nọ kia lại chẳng thấy đâu.
Cũng may tôi không nối gót Tiểu Phong Tử gọi một bàn tiệc đầy ắp thịnh soạn, bằng không nửa tháng tới chắc bọn tôi chỉ cắm mặt sau bếp lau bát rửa chén trả nợ.
“Anh nhẹ dạ quá, người ta mới nói hai câu đã nhũn cả ra rồi…” Tiểu Phong Tử quở trách, đang lúc tôi nghĩ cậu chàng chuẩn bị thao thao bất tuyệt, thì cái miệng há ra đột nhiên im lặng, sau đó quở trách biến thành một tiếng hô khẽ đầy kinh ngạc, “Ố!”
Theo ánh mắt Tiểu Phong Tử, tôi nhìn thấy người đàn ông mới bước vào quán. Phỏng chừng ông ta phải chạy marathon mới tới được đây, vì bờ vai không ngừng run rẩy, bộ dạng nhìn kiểu gì cũng thấy hổn hển.
“Bên này.” Tôi giơ tay lên, rất chu đáo giảm bớt thời gian tìm kiếm.
Nhìn người đàn ông vội vàng bước đến, Dung Khải đá chân tôi dưới gầm bàn, “Chiếc cặp tài liệu trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gian-dep-nhat-trong-lan-gio/1261913/quyen-2-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.