Tôi đã từng ảo tưởng rất nhiều về khoảnh khắc bước chân khỏi nhà giam.
Tỷ như, chạy thẳng ra giữa đường cái, rít gào với từng chiếc xe đi qua, thấy không, ông đây tự do rồi! Lại tỷ như, dựng ngón giữa với lũ cảnh sát vũ trang hung hăng trên trạm gác, mẹ nó có giỏi thì bắn thử xem? Hoặc tỷ như, noi theo khí phách lão Tưởng trong sự biến Tây An*, chạy một mạch lên đỉnh núi trút hết nỗi lòng! Hoặc cũng có thể cào cào cổng sắt khóc lóc om sòm. Tóm lại, ảo tưởng đó chủ yếu chỉ là những hình ảnh lướt qua rất nhanh. (Sự biến Tây An là cuộc binh biến bắt giữ Tưởng Giới Thạch tại Tây An do Trương Học Lương và Dương Hổ Thành thực hiện, nhằm gây áp lực buộc Tưởng hợp tác với Đảng Cộng sản chống Đế quốc Nhật Bản vào ngày 12 tháng 12 năm 1936, khi Tưởng đến Tây An. Sự biến Tây An gây chấn động thế giới đương thời. Chi tiết xem thêm tại đây: http://vi.wikipedia.org/wiki/S%E1%BB%B1_bi%E1%BA%BFn_T%C3%A2y_An)
Nhưng sự thật thì, tôi rất bình tĩnh.
Thậm chí cả mấy năm qua, tôi chưa bao giờ bình tĩnh như giây phút này.
Tôi ngẩn người nhìn lên bầu trời, giống Hoa Hoa đã làm vô số lần, nhìn đàn chim sải cánh theo bầy, nhìn lũ se sẻ chuyển từ cành cây này sang cành cây nọ. Tôi biết đây là khoảnh khắc quan trọng nhất trong cả cuộc đời mình, tôi phải trang nghiêm cảm nhận, phải xúc động nhân sinh, nhưng chẳng biết tại sao, đầu óc tôi trống rỗng.
Tôi mù tịt đứng bên đường, để vào thành phố chỉ có một con đường này mà thôi, nhưng thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gian-dep-nhat-trong-lan-gio/1261910/quyen-2-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.