Sạt lở lần này không kéo dài lâu, nhưng dữ dội hơn hẳn lần trước, tới khi âm thanh ngừng, chấn động vẫn lưu lại, từ bàn chân truyền đến tứ chi, rung lắc mãnh liệt tới buồn nôn.
Bỗng nhiên trước mặt tôi mát mát.
Gió?
Không thể nào!
Biết rõ là không nhìn thấy, nhưng tôi vẫn theo quán tính mở mắt ra, còn chưa kịp xác định phương hướng đã nghe thấy Tiểu Phong Tử kích động thét lên, “Có ánh sáng —-”
Trái tim tôi thoáng chốc đập điên cuồng, gắng sức chớp mắt, hi vọng có thể nhìn thấy gì đó.
Quả nhiên, một tia sáng nhàn nhạt nhỏ xíu từ cách xa mấy mét chiếu vào, tia sáng rất yếu ớt, không chiếu được tới chỗ chúng tôi, nên xung quanh vẫn tối om, nhưng chỉ cần vậy là đủ lắm rồi. Chúng tôi hệt như đám người trong quảng cáo, sáng sớm mệt mỏi uể oải, uống một hớp đồ uống gì đó, tức khắc đã tràn trề sinh lực, như thể các tế bào toàn thân đột nhiên sống lại, thay quần áo ra ngoài là biến thành Iron Man.
Rời khỏi vòng tay Hoa Hoa, tôi định tới đó xem thử, nhưng bị Chu Thành ngăn lại, “Cậu đứng đây, để tôi qua xem.”
Tôi nhíu mày, “Tại sao?”
Chu Thành liếc tôi một cái, tuy không nhìn thấy, nhưng tôi biết chắc chắn hắn liếc!
“Tại vì cậu không đáng tin.” Người trả lời là Đại Kim Tử.
“Vớ vẩn lại làm hỏng chuyện.” Tiểu Phong Tử bổ sung.
Trong lúc tôi bị tổn thương tinh thần, Chu Thành đã chậm rãi tiến lên, ánh sáng nhàn nhạt bao quanh bóng dáng hắn. Chúng tôi đứng phía sau, nín thở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gian-dep-nhat-trong-lan-gio/1261905/quyen-1-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.