Phùng Nhất Lộ, đằng sau còn có dấu hai chấm, lúc mới thấy tôi còn muốn cười, bởi vì nghiêm trang như thế thật sự quá khác với phong cách thiếu niên bất lương của Hoa Hoa. Nhưng đọc xong thì tôi quên mất chuyện đó, bên tai như có âm thanh của một đứa nhỏ, gằn từng tiếng nói rằng, tôi không cần anh thương hại, tôi không cần anh giả vờ tử tế, tôi không cần cái gì hết, tôi tốt lắm, tôi thật sự tốt lắm…
Bướng bỉnh, tới đau lòng người.
Nhưng tôi không thể biểu hiện ra ngoài, càng đau lòng, càng phải vờ như không.
Khi Hoa Hoa viết chữ, tôi đã hiểu ra một điều, tại sao cả nhà giam lớn thế này, mà Hoa Hoa chỉ chịu giao lưu đôi chút với một mình Chu Thành? Bởi vì Chu Thành không nhìn cậu bằng ánh mắt khác. Không phải như tôi nhìn cậu với vẻ yêu mến đặc biệt, không phải như Tiểu Phong Tử hết lần này tới lần khác gọi Tên câm, lại càng không phải như những phạm nhân khác cười nhạo và khinh bỉ cậu, Chu Thành đối xử với cậu cũng hệt như đối xử với tất cả mọi người ở đây, trầm tĩnh, lạnh nhạt, thỉnh thoảng mỉm cười, không thân thiết, càng không câu nệ.
Tôi nghĩ điều Hoa Hoa muốn chính là như vậy, muốn người khác đối xử với cậu như bình thường. Tuy rằng cá nhân tôi cảm thấy Chu Thành bình đẳng chẳng qua chỉ vì hắn không quan tâm đến ai, đừng nói để trong lòng, lọt vào mắt hắn đã là rất khó. Nếu ai cũng chỉ là một bó cải trắng ở trong mắt hắn, thì có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gian-dep-nhat-trong-lan-gio/1261886/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.