Vào ngày sinh nhật của Giang Lương Thượng, cậu ấy đặt 1 phòng riêng trong tiệm cơm, định đãi chúng tôi 1 bữa thịnh soạn ra trò.
Lúc tôi đến, cậu cùng Dương Ca Chức đang đứng ở cửa tiếp khách, khung cảnh hài hòa lạ thường.
Dương Ca Chức trang điểm nhẹ, càng có vẻ thanh lệ thoát tục. Tôi nhìn mình qua màn hình đen của điện thoại, không trang điểm, diện mạo thường thường, ném vào trong đám người chắc cũng chẳng ai phát hiện được.
Tôi nắm chặt quà tặng, muốn đưa cho cậu ấy. Giang Lương Thượng vui vẻ tiếp nhận, nhưng khi biết đó là 1 chiếc khăn quàng cổ, Dương Ca Chức lập tức nhìn về phía tôi, ánh mắt ý vị không rõ. Tôi cực kỳ mong đợi mà nhìn cậu, ai ngờ cậu ấy chỉ khách khí nói cảm ơn, không có phản ứng gì thêm.
Tôi thất vọng đến tột cùng, nhưng không dám biểu lộ trước mặt mọi người. Chiếc khăn này là thứ mà tự tôi đan lấy, mất rất nhiều thời gian. Tuy có vẻ không mấy tinh xảo, nhưng mỗi 1 đường khâu trong đó đều là tấm lòng của tôi.
Tôi hy vọng rằng người con trai mà mình nhớ trong tim đó có thể đeo chiếc khăn sưởi ấm của tôi lên, dù cho tôi không ở cạnh anh ấy, dù cho tôi không thể ở bên cạnh anh.
Ai đó trong bàn ăn đã gợi ý chơi trò ma sói, thân phận trong ván đầu tiên của tôi chính là sói.
Thọ tinh Giang Lương Thượng đảm nhiệm vị trí trọng tài. Tiếng nói trầm thấp ôn nhu của cậu cứ thế cất lên, làm tim tôi cứ đập không ngừng: “Trời đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gian-chi-co-mot-giang-luong-thuong/975888/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.