Chương trước
Chương sau
Thật ra vừa nói xong những lời này Đặng ma ma đã bắt đầu cảm thấy hối hận. Đây đâu phải chuyện cô nương có thể tham dự vào được kia chứ. Cô nương còn nhỏ như vậy, không nên để cho cô nương tiếp xúc với những sự tình xấu xa, bẩn thỉu như thế này.

Nguyệt Dao suy nghĩ một chút sau đó phân phó Hoa Lôi: "Đi lấy lễ vật đại biểu ca tặng cho ta tới đây." Nàng muốn xem xem lễ vật Mã Bằng đưa tới cho nàng là cái gì. Lễ vật gửi tặng cũng phản ánh phần nào thái độ cũng như cách hành sự của hắn với nàng. Nếu nó tràn đầy thiện ý, có ý tốt với mình, vậy nàng rất sẵn lòng giúp đỡ. Nếu như chỉ đưa lễ vật sang cho có lệ, thế thì nàng phải đắn đo cân nhắc lại một phen. Nàng muốn tìm trợ lực giúp đỡ mình, điều này không sai, thế nhưng tuyệt đối đừng có tìm không ra trợ lực, kết quả cuối cùng lại kéo thêm phiền toái vào thân.

Đặng ma ma không biết vì sao mà thoáng chốc Nguyệt Dao lại chuyển hướng gió, chẳng qua Hoa Lôi đã mang lễ vật tới cho nàng. Mở hộp ra, trong hộp đặt một viên ngọc phỉ thúy, điêu khắc thành hình con dấu. Bề ngoài ngọc thạch được lộ ra, rộng cỡ hai ngón tay, chiều dài tương đương với ngón giữa.

Nguyệt Dao rất khó hiểu: "Đại biểu ca tặng con dấu này cho ta làm cái gì?" Không thể không kỳ lạ nha, tặng nàng những thứ khác nàng còn có thể lý giải được. Đang bình thường, khi không lại tặng con dấu cho nàng làm gì chứ.

Đặng ma ma chăm chú nhìn sau đó nói: "Cô nương có điều này không biết, con dấu này là đồ mà trước khi xuất giá phu nhân đã đưa cho đại thiếu gia. Động viên đại thiếu gia chăm chỉ học tập thật giỏi, không nghĩ tới hôm nay đại thiếu gia lại lấy nó tặng lại cho cô nương." Những người sống ở thời đại này, đều thích điêu khắc biệt hiệu lên con dấu của mình, đem nó là tư ấn. Mẫu thân của Nguyệt Dao, hiển nhiên cũng có ý định này.

Nguyệt Dao đưa tay vuốt ve khối ngọc phỉ thúy. Không thể không nói, khối ngọc thạch này đã làm Nguyệt Dao có cảm giác rung động. Tặng những thứ khác có thể Nguyệt Dao sẽ không lộ vẻ xúc động, thế nhưng hắn lại đưa đồ vật của nương tặng lại cho nàng. Từ điểm này có thể nhìn ra đại biểu ca thật sự có lòng.

Nếu không có những việc đã trải qua trong kiếp trước, không biết Trình thị ác tâm vô liêm sỉ cỡ nào. Cho dù có ngọc ấn này đi nữa, chắc chắn Nguyệt Dao cũng không nhúng tay vào nội vụ Mã gia. Dù sao nội bộ Mã gia thật sự đúng là một vũng nước đục. Nếu không tổ mẫu đã không muốn cho nàng ở lại nhà cậu vài ngày tới khi cho nàng đi còn cười châm biếm như vậy. Nhưng nhớ tới những chuyện sau này mà Trình thị đã làm ra, ngẫm nghĩ đại biểu ca đối xử với nàng rất thân thiện, nàng cho rằng mình nên giúp đại biểu ca đôi chút. Phương pháp trực tiếp nhất đó chính là đồng ý với Liễu bà tử giúp bà ta phá hỏng tính toán của Trình thị, khiến Trình Lệ Tư không thể gả cho đại biểu ca. Đến lúc đó lại để cho đại biểu ca lấy một danh môn khuê tú. Biết đâu, đổi người khác làm đương gia Mã gia sẽ không lụn bại. Lại hướng theo phương diện tốt mà nghĩ, nếu được vậy coi như cậu không còn nữa, thì chỉ cần đại biểu ca sống tốt, sau này nàng sẽ nhiều thêm một phần trợ lực.

Nguyệt Dao trầm mặc, một lát sau nói rằng: "Ma ma có nói, cậu có dự định gì với hôn sự của đại biểu ca hay không? Cậu cũng có ý nghĩ muốn cho đại biểu ca lấy Trình gia tỷ tỷ sao?"

Đặng ma ma cực kỳ khẳng định trả lời: "Cữu lão gia chắc chắn không đồng ý. Trình gia bên kia đã sớm rách nát hoang tàn rồi, làm sao người còn đồng ý cho đại ca nhi lấy nữ nhân Trình gia. Kỳ thực cữu lão gia muốn cho đại ca nhi thành thân với đích nữ Bành gia." Đây là tin tức Liễu bà tử tiết lộ ra ngoài. Liễu bà tử này đến lúc tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử. Trình thị từng bước từng bước ép sát, bà chỉ là một hạ nhân làm sao có thể đấu thắng đương gia chủ mẫu được chứ. Nguyệt Dao đến chơi chính là một bước ngoặt lớn.

Trong mắt Nguyệt Dao có vẻ ngạc nhiên: "Bành gia? Lại Bộ Tả Thị Lang Bành gia?" Về sau Bành đại nhân thăng quan làm tới chức Lại bộ Thượng Thư. Đây chính là đại quan phụ trách quản lý việc thăng chức của quan viên trong thiên hạ. Nếu có thể kết thân với cửa hôn sự sự này, tiền đồ đại biểu ca tự nhiên sẽ rực rỡ hơn. Chắc chắn cậu cũng không mất sớm.

Đặng ma ma gật đầu: "Đúng thế. Lão thái gia từng có ơn dìu dắt với Bành lão gia, giao tình giữa cữu lão gia cũng cùng Bành đại nhân cũng không cạn. Cữu lão gia có ý này, Bành gia cũng không có từ chối. Chẳng qua việc này còn phải xem đại ca nhi có không chịu thua kém hay không, phải khảo trúng thì chuyện mới có thể nói là thành, nếu như không thi đậu vậy mối hôn sự này cũng không có kết quả."

Điều này khiến bọn họ ưu sầu vô cùng. Hiện tại đừng nói tiến sĩ cái gì, cho dù một cái công danh là cử nhân đại thiếu gia cũng không có. Nhưng mà thái độ của Bành gia cũng cực kỳ rõ ràng dứt khoát, không có công danh, vậy không cần bàn tới chuyện cưới xin.

Nguyệt Dao còn nhớ ở kiếp trước ngay cả cử nhân đại biểu ca đều chưa từng thi đậu. Nói vậy là Bành gia thấy đại biểu ca đến cái danh cử nhân cũng không đạt được, cho nên không coi trọng: "Đại biểu ca, nhắc tới người này chẳng lẽ chính là Nhị cô nương đích nữ Bành gia kia đó chứ?" Tuyệt đối đừng là thứ nữ, mong rằng chỉ do nàng suy nghĩ nhiều rồi.

Đặng ma ma gật đầu: "Vâng, là đích thứ nữ Bành gia. Đích trưởng nữ Bành gia đã sớm được hứa hôn với người khác. Gả cho đại thiếu gia chính là tiểu nữ nhi môn đăng hộ đối. Có người nói cô nương kia không những xinh đẹp như hoa, ôn nhu trang nhã, hơn nữa còn rất giỏi giang. Nữ hồng trù nghệ đều là số một trong số một."

Nguyệt Dao hơi nghi hoặc một chút: "Thứ nữ?" Đại đường ca Đình Lễ lấy tức phụ Bành thị chính là đích thứ nữ của Bành gia. Bành thị gả cho Đình Lễ trong cùng năm đó, nói cách khác, năm nay đều cùng một tuổi. Nếu đã có ước định gả cho Mã gia, vậy thì sao về sau lại không thành, rồi còn chuyển sang chọn đại đường ca. Như vậy, đoán chừng là do đại biểu ca thi không đạt, thế nên Bành gia đổi ý. Sau cùng chọn lựa đại đường ca.

Nguyệt Dao nhớ tới danh tiếng vị đại đường tẩu này ở Liên phủ không tệ, thế nhưng đối với nàng lại bình bình đạm đạm, toàn bộ tình cảm đều chỉ là ra vẻ bề ngoài. Lẽ nào là do có tầng nguyên nhân sâu xa này.

Đặng ma ma cười nói: "Ừm. Bành gia có hai vị cô nương. Nhị cô nương tính tình ôn hòa, kết duyên với đại thiếu gia vậy là vừa hợp. Cô nương cũng chớ gấp, người mới hồi kinh ít ngày, chờ khi giữ hiếu xong, xuất môn tiếp xúc nhiều với người bên ngoài, những quan hệ này tự nhiên sẽ rõ ràng hơn." Tuy rằng cô nương đính hôn rồi, nhưng vẫn phải ra ngoài đi đi lại lại đôi chút, chung sống với những cô nương cùng tuổi khác thật tốt. Kết thân thêm mấy người bằng hữu cùng tuổi, đối với cô nương sẽ tốt hơn.

Nguyệt Dao gật đầu. Kiếp trước bởi vì danh tiếng của nàng quá vang dội. Rút cuộc lại bị mọi người cô lập. Người duy nhất có quan hệ thân thiết với cùng nàng chính là chất nữ Thẩm gia phu nhân Mâu thị, Mâu Thanh Liên. Về sau nàng và Mâu Thanh Liên còn cùng được xưng tụng là kinh thành song xu (đôi mỹ nhân tài giỏi ở kinh thành). Lại đến sau nữa. . . Nguyệt Dao thu hồi suy nghĩ đang tản mạn khắp nơi của mình.

Nguyệt Dao thở ra một hơi, chuyện kiếp trước vẫn nên quên nó đi, bằng không lúc nào cũng rơi vào trong bóng ma kiếp trước vậy quá không tốt: "Ma ma, ta quyết định giúp đại biểu ca." Giúp đại biểu ca, làm cho đại biểu ca nhận lấy phần ân tình này của nàng, sau này có việc cầu tới đại biểu ca, huynh ấy chắc chắn sẽ giúp đỡ.

Đặng ma ma lắc đầu: "Cô nương, ta cảm thấy làm vậy không thoả đáng." Ban nãy là bà hồ đồ mới có thể bị Liễu bà tử thuyết phục. Sao bà có thể để cô nương nhà mình bị vấy bẩn bởi những chuyện bẩn thỉu này.

Dường như Nguyệt Dao đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Đặng ma ma: "Ma ma, Mạc thị làm việc không chút ranh giới, ngay cả chút tiền riêng trong tay ta cũng muốn lấy làm của riêng. Chờ sau khi tổ mẫu trăm năm, nhất định sẽ xé lớp ngụy trang giả nhân giả nghĩa kia xuống. Đến lúc đó cho dù trở mặt với Mạc thị, ta cũng có người giúp đỡ."

Liễu bà tử chính là dùng điểm này làm Đặng ma ma động lòng. Hiện tại Liên Nguyệt Dao cũng nói như vậy, trong lòng Đặng ma ma đang giãy dụa.

Nguyệt Dao cũng không ép Đặng ma ma thái quá, chỉ là cười: "Nói một chút, Liễu bà tử tính toán làm thế nào?" Nàng phải biết trước dự định của Liễu bà tử như thế nào, muốn nàng làm cái gì.

Chuyện Liễu bà tử xin Nguyệt Dao giúp đỡ thực tình mà nói rất đơn giản. Đó là hy vọng đến lúc đó Nguyệt Dao có thể chứng minh là Trình Lệ Tư muốn dụ dỗ đại thiếu gia với Mã Thành Đằng là được, đương nhiên, kết quả là không có quyến rũ thành công.

Tính toán của Liễu bà tử rất đơn giản, đơn giản chỉ là tận dụng sự yêu thương chiều chuộng mà Mã Thành Đằng dành cho Nguyệt Dao, thời khắc mấu chốt mời Nguyệt Dao ra làm chứng, như vậy Mã Thành Đằng sẽ tin tưởng Trình thị lòng dạ độc ác nham hiểm. . .

Nguyệt Dao cân nhắc một lát sau nói rằng: "Ma ma, bởi vì nương ta mà Trình thị không chút ưa thích ta. Nếu như đại biểu ca lại tiếp tục lấy Trình Lệ Tư về, vậy nhà cậu ta đã hoàn toàn không thể dựa vào được nữa. Nếu chúng ta phá hủy kế hoạch của Trình thị, để đại biểu ca lấy danh môn quý nữ sau này cũng nhiều thêm chỗ dựa." Lúc còn là cô nương chỗ dựa không phải chỉ có gia đình nhà phụ thân, không thì nhà mẹ đẻ. Phụ gia không thể dựa vào, vậy cũng chỉ còn nhà mẹ đẻ. Nếu như nhà mẹ đẻ cũng không đáng tin cậy, vậy thật không biết nên dựa vào ai.

Đặng ma ma vẫn còn do dự.

Nguyệt Dao hiểu được Đặng ma ma lo lắng chuyện gì, khẽ cười nói: "Ma ma yên tâm. Hỗ trợ họ một chút điều này có thể. Nhưng ta sẽ không để mình bị cuốn vào trong đó." Giúp là có thể, nhưng mà Nguyệt Dao chắc chắn sẽ không để cho bản thân có chút đụng chạm gì với những thứ này." Cô nương gia như nàng mà bị dây vào mấy thứ này sẽ không tốt chút nào.

Ánh mắt Đặng ma ma sáng lên: "Cô nương, thật sự có năng lực để không bị cuốn vào trong đó sao?"

Nguyệt Dao gật đầu: "Đại biểu ca là đích trưởng tử, huynh ấy thành thân với ai có liên quan hệ trọng tới tương lai gia tộc. Chỉ cần để cho cậu biết rõ Trình Lệ Tư không gánh nổi trọng trách trưởng tẩu này, như vậy đã hoàn thành được chuyện muốn làm." Cũng không phải muốn giết người phóng hỏa gì, chỉ là ở bên cạnh châm ngòi thổi gió chút tí, cho cậu thấy được mưu mô bất lương của Trình thị thế là hoàn hảo rồi.

Đặng ma ma lập tức bằng lòng đồng ý. Chỉ cần cô nương không để mình bị cuốn vào, vậy giúp chuyện này cũng không việc gì. Dù sao bà cũng không ưa thích gì Trình thị.

Lúc này Nguyệt Dao mới lên tiếng: "Vậy bảo bà ấy đưa kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ nói cho ngươi biết. Nếu dám có gì giấu diếm, dù chỉ một chút, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì không may vậy sẽ không có quan hệ gì tới ma ma."

Đặng ma ma lập tức cười nói: "Cô nương yên tâm, ta đây đi lo liệu ngay."

Đặng ma ma rất nhanh đã trở về, nói rõ kế hoạch với Nguyệt Dao. Sau khi nói xong còn có chút lo lắng: "Cô nương, chúng ta qua lại cùng Liễu bà tử như vậy, sau khi sự việc truyền ra ngoài, khẳng định Trình thị sẽ càng gây thêm bất lợi cho cô nương." Đặng ma ma sợ Trình thị tìm cô nương tính sổ.

Nguyệt Dao lộ vẻ mặt châm chọc: "Không sao cả, sau này ta cũng phải trở về Liên phủ rồi. Sau đợt thi hương này, cậu sẽ định ra việc hôn nhân cho đại biểu ca. Về sau người quản gia chính là đại biểu tẩu. Trình thị. . ." Chỉ cần cậu không tìm cho đại biểu ca một thê tử yếu đuối không có tài cán gì, vậy nhất định là đại biểu tẩu sẽ quản gia rồi.

Đặng ma ma ngẫm lại cũng hiểu được không sai.

Dùng xong bữa tối, Nguyệt Dao để ma ma dẫn nàng đi tản bộ trong vườn. Trước kia nơi này là biệt viện Hầu phủ, cũng là nơi buông lỏng thân thể cũng như tâm tình vào ngày hưu mộc, cảnh trí tự nhiên là tốt vô cùng.

Hòn non bộ, lầu các, cành liễu khẽ đong đưa nâng đỡ, mùi hoa truyền tới.

Bóng đêm mông lung, dưới ánh trăng mờ mờ như vậy dạo chơi, trong lòng Nguyệt Dao không màng danh lợi chút nào. Nếu có thể liên tục im lặng như vậy, không có phân tranh, không có ngươi cướp ta giành thì tốt biết bao nhiêu.

Đặng ma ma hết sức quen thuộc nơi này, mang Nguyệt Dao đi dạo quanh khắp nơi. Vừa đi vừa nói với Nguyệt Dao những điển cố ở đây. Thậm chí còn nói trước đây nương nàng đã làm cái gì cái gì ở đây.

Nguyệt Dao lắng nghe vô cùng nghiêm túc, thỉnh thoảng còn nói lên mấy vấn đề. Nhìn bóng đêm mông lung, Nguyệt Dao rất muốn vẽ vẽ một chút.

Hoa Lôi ở phía sau oán thầm, cô nương mình tới nhà người ta làm khách, họ cứ như vậy mà đuổi cô nương vào trong viện, không hề phái một người qua đây nói chuyện nhận lỗi cẩn thận, trực tiếp gạt sang một bên như thế này, đây coi là thế nào. Cữu phu nhân này thực sự quá không tuân chuẩn mực khách chủ gì rồi.

Hoa Lôi thấy sắc trời đã tối hẳn lại: "Cô nương, sắc trời đã tối, cần phải trở về." Kỳ lạ, bình thường buổi tối cô nương đều chuyên cần luyện tập thư pháp. Sao hôm nay lại có nhã hứng như vậy.

Nguyệt Dao nhìn ánh trăng tươi đẹp: "Ánh trăng nơi này thật đẹp." Dĩ nhiên là đẹp, khi đó đã phá không biết bao nhiêu tiền bạc mới tu kiến nên nơi này.

Đặng ma ma nhìn thời gian không sai biệt lắm: "Cô nương, đêm khuya sương nhiều, trở về đi thôi!"

Lúc trở về, rẽ qua một con đường khác trở lại. Hoa Lôi chưa quen thuộc nơi này, tự nhiên là tùy Đặng ma ma dẫn đường đến đâu thì đến.

Đoàn người đi khoảng chừng một khắc đồng hồ. Đột nhiên nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương: "Biểu ca, huynh không thể đối xử với ta như vậy, biểu ca, huynh không thể độc ác như thế, huynh. . ." Đột nhiên ôi chao một tiếng.

Tiếp đó một giọng nam vang lên: "Biểu muội, muội không bị sao chứ? A Ba, ngươi nhanh đi gọi người, bảo bọn họ mang cáng cứu thương đến đây."

Rất nhanh có tiếng đáp lời: "Vâng, thiếu gia, nô tài lập tức đi gọi người tới."

Đặng ma ma nghe thấy người kia lên tiếng trả lời, sắc mặt lập tức trở nên không tốt. Tên nô tài này rõ là kẻ ăn cây táo, rào cây sung. Trong tình trạng quan trọng thế này, sao hắn có thể bỏ lại biểu thiếu gia mà đi gọi người. Đúng ra phải là hắn ở lại trông chừng nàng ta để biểu thiếu gia đi gọi người tới mới phải. Trong vườn nhất định có nha hoàn bà tử đang làm nhiệm vụ canh giữ ban đêm. Chỉ cần Trình Lệ Tư lớn tiếng kêu lên, những người này mà xuất hiện, cho dù đại thiếu gia có mười cái miệng cũng không nói được lời nào.

Liễu bà tử này nghìn phòng vạn phòng, thế nào lại không đề phòng người bên cạnh sẽ gây ra rắc rối. Nghĩ tới đây, Đặng ma ma bắt đầu sinh ra nghi ngờ với Liễu bà tử này! Rõ ràng Liễu bà tử là người lưu loát khôn khéo như vậy, gã sai vặt niên thiếu bên người biểu thiếu gia mới là đối tượng cần đề phòng nghiêm ngặt bậc nhất. Sao lại có thể là kẻ ăn cây táo, rào cây sung, sợ là trong này có có ẩn tình gì khác rồi. Liễu bà tử này, lẽ nào đang đề phòng mình.

Nếu không phải đã có tính toán trước từ sớm, Đặng ma ma sẽ không nghi ngờ gì dẫn theo Nguyệt Dao xoay người rời khỏi. Nhưng bây giờ, Đặng ma ma chỉ có thể dẫn Nguyệt Dao cùng bốn nha hoàn và một bà tử khác ở bên cạnh men theo tiếng kêu to đi tới.

Rất nhanh, mọi người đã thấy Trình Lệ Tư vẻ mặt đau đớn nằm sấp trên mặt đất.

Còn Mã Bằng đang chân tay luống cuống đứng ở một bên, cách xa Trình Lệ Tư khoảng chừng ba, bốn bước chân. Gã sai vặt kia vừa đi ra ngoài vài bước, trong đêm tối yên tĩnh, mọi người đều có thể nghe thấy tiếng bước chân của hắn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.