🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trình thị hộc máu ở trong lòng. Nha đầu này chọn lựa đồ trang sức, giá trị hơn mấy nghìn vàng, so với mấy thứ đồ chọn lựa trước đó đều quý hơn. Trong bụng Trình thị có chút tức giận, thật đúng là không cần bỏ tiền mình ra liền có thể mặc sức mà chọn, một chút cũng không biết tới cái gọi là đạo làm khách. Sớm biết như vậy, đâu còn có chuyện để nàng ta tùy đến chọn, này quả thật là tính toán sai lầm lớn nhất rồi.

Đặng ma ma cũng kinh ngạc với thái độ của Nguyệt Dao. Lấy hiểu biết của bà với tiểu thư, tiểu thư chắc chắn sẽ không đem những thứ đồ này để ở trong lòng. Tư trang phu nhân lưu lại không chỉ nhiều, mà trên cơ bản mọi thứ đều là tinh phẩm. Giống như chiêc vòng trên Nguyệt Dao, ở trong hộp trang sức Nguyệt Dao còn chưa phải là thứ tốt nhất .

Ban đầu vị chưởng quỹ cũng có chút chần chờ, bất quá nhìn vẻ mặt Nguyệt Dao bình tĩnh như nước, có nghi hoặc nhiều hơn nữa cũng đều nuốt ra trong bụng. Đứa bé này, còn nhỏ tuổi mà đã khiến cho người ta nhìn không thấu.

Trong lòng Trình thị lại có nôn ra máu đi nữa, nét mặt vẫn phải giả ờ là một mảnh thương yêu: "Chờ một hồi tú nương sẽ qua đo đồ cho con, có yêu cầu gì, thì nói với tú nương nói." Lúc này vẫn còn người ngoài ở đây, khẳng định không thể để mất thể diện. (Lin: mẹ hận lắm đấy, chứ mà vẫn phải ns ngọt, chặc chặc, làm gì đc nhau nào 
)

Nguyệt Dao biết nghe lời phải: "Dạ, mợ."

Trở lại Hải Đường Uyển, Nguyệt Dao tiếp tục dạy Chính ca nhi nhận chữ. Hy vọng cậu sớm ngày tìm được một tiên sinh thích hợp, nàng tuy biết nhiều chữ, cũng có đầy đủ kiến thức. Thế nhưng suy cho cùng thì nàng cũng không phải là tiên sinh, không có đủ sức mà chỉ dạy Chính ca nhi tốt  nhất. Vẫn phải là tiên sinh có chuyên môn mới chỉ dạy tốt được.

Bên ngoài tú nương đã tới rồi, Nguyệt Dao đi ra ngoài. Trong mỗi phủ đệ đều có tú nương, bình thường thế gia vọng tộc đều có nữ nhi khuê phòng của họ. Liên phủ cũng có, bất quá nhân số không nhiều lắm, chỉ làm cho mấy người chủ tử. Của hạ nhân đều mua từ bên ngoài.

Tú nương hỏi Nguyệt Dao số đo, còn có sở thích. Nguyệt Dao nói: "Ta cũng không có yêu thích đặc biệt gì. Các ngươi cũng nên biết hiện tại ta ở trong kỳ giữ đạo hiếu, y phục mộc mạc giản đơn chút là được. Những thứ khác ta không có gì yêu cầu gì." Thân thể phát triển nhanh, qua mấy tháng sẽ không thể mặc được nữa.

Tú nương liên tục xưng vâng.

Một bên khác, Trình thị cũng chọn lựa một ít đồ trang sức. Kết quả tính tiền, tổng cộng tiêu hơn chín ngàn tám trăm sáu mươi lượng bạc. Trong đó chi phí của Nguyệt Dao là lớn nhất, tốn hơn năm nghìn tám trăm lượng bạc.

Quản gia ngoại viện là Mã Viễn nghe được chỉ một lần chọn đồ trang sức đã hao phí nhiều như vậy, trầm mặc một chút sau đó nói: "Cho phòng thu chi tính tiền. Chờ tối muộn ta sẽ nói với lão gia."

Nguyệt Dao không biết rằng, sổ sách ở ngoại viện Trình thị đừng nói đụng tới, ngay cả biết cũng không biết. Sổ sách ở nội viện tất cả đều chỉ làm cho có lệ. Hao phí lớn như lần này, một năm cũng chỉ có một lần. Nguyệt Dao đây là vừa lúc đụng phải. Cũng bởi vì có Nguyệt Dao, Mã Viễn mới để cho hạ nhân đi tính tiền. Nếu là những người khác Mã Viễn sẽ không sảng khoái như vậy, mà ngày hôm qua lão gia còn trò chuyện với biểu tiểu thư cả một buổi chiều và một buổi tối, sau khi trở về lại còn cho gọi hắn tới nói rất nhiều lời. Trong lời nói đều là đau lòng. Hiện giờ tiêu tốn hơn mấy nghìn lượng bạc, tin tưởng lão gia cũng sẽ không nói gì.

Sau khi nữ chưởng quỹ ra cửa, nhìn đến số ngân phiếu trong tay. Bây giờ đang là mùa ít khách, sinh ý không được tốt lắm. Nếu không, chỗ nào ó thời gian tới tận cửa . Bất quá lần này ra ửa, ngược lại cũng buôn bán lời không ít.

Nha đầu bên cạnh nhỏ giọng thưa: "Vị cô nương ban nãy thật là lớn mật. Người khác đều chọn lượng vài ba thứ đồ trang sức, một mình nàng lại chọn nhiều như vậy, mà còn chọn những thứ đắt tiền."

Nữ chưởng quỹ quát bảo ngưng lại, nói: "Biết cái gì, không biết thì đừng nói bậy." Hành động này của cô nương kia khẳng định là cố ý. Nhưng nếu muốn nói là kiến thức hạn hẹp, không biết lễ phép, cũng hẳn. Nàng nhìn trong các cô nương, cũng chỉ có vị cô nương đó lễ nghi chu toàn nhất. Về phần tại sao, cũng không biết. Nàng cũng không có cái thích thú muốn biết. Bất quá có vị biểu cô nương đâm ngang một gậy, việc buôn bán lời cũng không ít.

Tối hôm đó, Nguyệt Dao cùng Chính ca nhi luyện chữ. Gã sai vặt bên người Mã Thành Đằng tới đây, báo cho Nguyệt Dao chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ đưa nàng đi ra ngoài.

Nguyệt Dao suy nghĩ một chút, trở về thư phòng lấy giấy bút, viết lên phía trên vài chữ. Sau khi thổi khô gấp lại, đặt vào trong tay áo.

Trở lại trong phòng của mình, để cho mọi người ra ngoài, mở hộp kiểm tra lại toàn bộ đồ vật một lần, sau khi kiểm tra xong xuôi gọi Đặng ma ma tới: "Ma ma, cái hộp này ngày mai người mang theo bên mình đi. Mai ta sẽ mang nó đi thương hành gởi lại." Nếu cậu nói ngày mai dẫn nàng ra ngoài, tự nhiên phải chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ.

Đặng ma ma nhận hộp: "Tiểu thư yên tâm, ta sẽ đem nó theo bên mình đi." Tuy rằng bà không có tận mắt chứng kiến Nguyệt Dao để thứ gì vào trong này, nhưng cũng phỏng đoán được tám chín phần mười. Nếu như Mạc thị thực sự không muốn nể mặt như thế, đồ trong hộp này coi như sau này tiểu thư sẽ có chỗ dựa.

Nếu như Đặng ma ma biết đồ vật bên trong này là cổ tịch (sách cổ),sợ là muốn té xỉu rồi.Hao phí công sức lớn như vậy, chỉ vì cần bảo quản hơn mười quyển sách.

Đêm nay Nguyệt Dao nằm ở trên giường mãi không ngủ được, đứng dậy khoác y phục. Đặng ma ma thoáng cái đã bị thức tỉnh, đi tới hỏi: "Tiểu thư, làm sao vậy?"

Nguyệt Dao cười nói: "Không có gì, chỉ là không ngủ được."

Đặng ma ma không biết ưu tư trong lòng Nguyệt Dao, trấn an nói: "Tiểu thư đừng lo lắng. cCho dù Mạc thị có tâm tư không sạch sẻ như thế nữa. Chỉ cần chúng ta phòng bị tốt thì sẽ không có chuyện gì."

Nguyệt Dao cười khổ, cũng không nói gì thêm nữa. Đã trải qua một đời người, để cho nàng hiểu, thật ra thì nhất người không thể tin nhất không phải là Mạc thị, mà là đại bá phụ. Kiếp trước xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng không tin đại bá hoàn toàn không biết gì cả. Người chân chính là chủ ở Liên gia chính là đại bá, mà không phải là Mạc thị. Cho nên Mạc thị ra mặt không đáng sợ, đáng sợ là người giấu ở sau màn Đại bá phụ.(Lin: vợ chồng mà, phải đồng lòng hại  ng chứ, k thôi 1 đứa sao ôm show nổi 
.)

Nàng nghĩ nếu như ngày mai tất cả thuận lợi, thực ra cũng không thay đổi được cái gì. Hiện giờ còn có cậu để trông cậy, nhưng ngộ nhỡ cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì nàng nên làm như thế nào. Bởi vậy, nàng phải tìm kiếm ngoại lực đủ mạnh. Chính là ngoại lực này không phải dễ cầu được như vậy.

Gia tộc nặng hơn mọi thứ, coi như gia tộc muốn ngươi đi chết, thì ngươi không thể nhíu mày dù chỉ một chút. Nếu như nàng muốn phản bội lại Liên gia, có lẽ cả kinh thành cũng sẽ không có nơi cho nàng sống yên ổn. Xã hội này, chính là tàn khốc vô tình như vậy.

Tại Đặng ma ma khuyên giải an ủi xuống một phen, Nguyệt Dao trở về nằm trên giường. Ở trên giường lặng lẽ niệm kinh văn, không biết niệm tâm kinh bao nhiêu lần, Nguyệt Dao mới khôi phục lại bình tĩnh, ngủ

Ngày thứ hai Nguyệt Dao đang để Hoa Lôi tùy ý thu thập. Đặng ma ma mang duy mạo tới, Nguyệt Dao nhìn chiếc nón lụa trắng đang rũ xuống cũng có thể che cả tay nàng kia.

Chỗ như tiền trang, người đến người đi, tam giáo cửu lưu đủ loại người đều có. Đồ vật này ở trong mắt Đặng ma ma xem ra là nhất định phải mang. Nguyệt Dao thấy duy mạo, cũng không kỳ nhiên mà nhớ tới kiếp trước. Từ cái nơi cách xa kinh thành mấy ngàn dặm bên ngoài trở lại kinh thành. Khi đó còn dùng cái duy mạo nào: "Ma ma, bây giờ ta mới tám tuổi, đâu lại cần phải mang thứ này." Bình thường chỉ có nữ tử thành niên mới phải đội thứ này. Nàng bây giờ vẫn còn nhỏ, đâu cần phải đề phòng đến mức này.

Đặng ma ma cũng có băn khoăn của mình: "Tiểu thư, nếu để cho lão phu nhân biết được cữu lão gia dẫn theo người đi tới tiền trang, mà ngay cả cái duy mạo đều không mang. Sợ là lần sau muốn tới phủ đệ tiểu trụ sẽ khó khăn hơn." Thỉnh thoảng đi sang Mã phủ tiểu trụ mấy ngày, cũng là chuyện rất tốt. Chí ít cũng để cho Mạc thị biết, rằng tiểu thư có chỗ dựa, hành sự cũng không thể không cố kỵ gì.

Nguyệt Dao suy nghĩ một chút gật đầu. Thu thập chỉnh tề sau đó quay sang Chính ca nhi nói: "Hôm nay tỷ tỷ có chuyện cần làm phải đi ra ngoài với cậu. Chính ca nhi ngoan ngoãn đứng ở trong viện tử, chờ tỷ tỷ quay về. Biết không?"

Trải qua qua một khoảng thời gian ở chung, Chính ca nhi cũng không còn như lúc mới bắt đầu chờ đợi sẽ lo âu như vậy. Nghe Nguyệt Dao nói có việc phải đi làm: "Ta đợi tỷ tỷ trở về."

Nguyệt Dao đối với việc Chính ca nhi nhu thuận hiểu chuyện vẫn rất vui mừng. Cho dù sau này Chính ca nhi không thành đại tài được, nhưng mà an an phận phận coi chừng gia sản sống qua ngày là được rồi.

Nguyệt Dao dùng đồ ăn sáng ở Hải Đường Uyển, đi sang phòng chính thỉnh an Trình thị. Mới vừa thỉnh an Trình thị, thì bên ngoài đã có trường tùy tới nhắc đã xe chờ ở tiền viện.

Trình thị nghi ngờ nhìn Nguyệt Dao. Trông cái thế này, nhưng thật giống là muốn đi ra ngoài. Trình thị không biết hôm nay Mã Thành Đằng định dẫn theo Nguyệt Dao ra ngoài.

Nguyệt Dao cười nói: "Con muốn tìm bản tự thiếp để luyện chữ, nhưng mà tìm tới tìm lui cuối cùng không hài lòng. Cậu bảo hôm nay vừa lúc qua thư cục kiếm vài thứ đồ. Vừa lúc dẫn con đi theo, biết đâu con có thể ở chỗ nào đó chọn ra thứ mình hài lòng."

Bản thân Trình thị xuất thân là từ một nhà giàu mới nổi, tổ phụ làm nghề mổ lợn, gia gia thì làm ruộng, đến cha nàng mới phất lên, nhưng mẫu thân nàng cũng là một nữ nhi thương hộ. Bởi vì hoàn cảnh gia đình, mà trong suy nghĩ của Trình thị nữ tử chỉ cần biết vài chữ là được rồi, có học nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Bởi vì suy nghĩ này của bà ta, dẫn đến Mã Lâm Lâm cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Lập tức tự nhiên nhíu mi tâm nói: "Cô nương gia chỉ cần nhận biết mấy chữ, không nên cố chấp trợn mắt mù quáng, đọc được sổ sách là được rồi. Lại còn tìm chữ cái gì thiếp?"

Ở thời đại này, giống nhau chính là cha dạy con trai, mẹ dạy con gái . Cho nên chữ viết của Lâm Lâm vô cùng thê thảm, tiếc là không có ai đi quản.

Nguyệt Dao cười nói: "Mợ hiểu lầm, không phải là tìm cho con, mà là tìm cho Chính ca nhi." Nguyệt Dao biết Trình thị vốn cho rằng nữ tử vô tài mới là đức. Nhưng Liên gia bọn họ gọi là thư hương môn đệ thế gia, nếu như các vị tiểu thư nhà các nàng đi ra ngoài cũng chỉ biết được vài chữ, vậy mặt mũi Liên gia không phải là mất hết. Ở Liên gia, ngoại trừ Nguyệt Hoàn là tình huống đặc thù, mấy người tiểu thư khác, người nào không phải bắt đầu đọc sách nhận chữ từ ba tuổi. Bất quá bởi vì không cần thi cử, cho nên cũng có yêu cầu quá nhiều. Thế nhưng có thể xuất ra một tài nữ, thì đối với gia tộc cũng đã một loại khẳng định.

Đặng ma ma khinh bỉ trong đầu, lại thở dài. Trước đây chỉ cho rằng vị cữu phu nhân tâm tư hẹp hòi, hiện tại xem lại còn là người tầm nhìn hạn hẹp. Nếu như là thứ nữ nhận biết mấy chữ cũng không sai, nhưng tiểu thư con vợ cả trong phủ lại chỉ biết vài ba chữ, chắc chắn sẽ làm người khác cười rớt răng. Haiz, làm sao lúc trước lại chọn một nữ nhân thô tục như thế làm kế thất chứ. Nếu như đặng ma ma biết rõ Mã Lâm Lâm cũng chỉ biết vài chữ, phỏng chừng muốn té xỉu.

Đến tiền viện, Nguyệt Dao nhìn thấy cậu mặc một bộ mặc trù sam mà xanh trúc, tóc dùng khăn lưới buộc trụ, cả người lộ ra một cổ nho nhã. Vẻ mặt Nguyệt Dao tươi cười kêu lên: "Cậu."

Mã Thành Đằng nhìn thấy Nguyệt Dao hôm nay mặc y phục màu xanh lơ, bên ngoài mặc chiếc áo choàng ngắn màu lam nhạt. Bên dưới là váy dệt hồ hàng màu trắng, bên hông chỉ treo một chuỗi ngọc lưu vân bách phúc. Trong thanh lịch, lộ ra mấy phần nhã nhặn lịch sự, hài lòng gật đầu một cái.

Lên xe ngựa, Nguyệt Dao nhìnlúc này trong xe ngựa bày một bàn nhỏ, trên bàn để nước trà và mấy đĩa điểm tâm. Chung quanh là bàn ghế. Bốn vách dùng tơ lụa màu xanh bao tới, cửa sổ nhỏ bên phải mở ra, ngoài cửa sổ buông xuống tấm màn màu xanh tro.

Nguyệt Dao nhìn mà thoải mái, đây cũng là bài trí tạm thời mà thôi, nhất định là cố kỵ thân phận nàng đang phải giữ đạo hiếu. Bằng không lấy tính phô trương lãng phí của Mã phủ thật sự là không giống tí nào.

Đi gần nửa canh giờ, bên ngoài bắt đầu náo nhiệt hơn. Nguyệt Dao nghe được âm thanh tiểu thương lớn tiếng kêu la. Đoán chừng chắc hẳn là đã đến trung tâm thành thị. Nguyệt Dao để cho Đặng ma ma vén mành trướng lên. Nguyệt Dao thấy Đặng ma ma không đồng ý, cười nói: "Năm nay ta mới tám tuổi, nếu như người lo lắng, ta đem duy mạo mang vào là được."

Đặng ma ma phản đối mãnh liệt. Tám tuổi cũng đã hiểu chuyện. Vạn vạn không thể để cho những gia đinh kia trở về  phủ đệ há miệng thảo luận được.

Nguyệt Dao cũng cười, cố ý nhấc mành trướng lên. Nhìn quang cảnh phía ngoài. Lúc này, một thiếu niên cưỡi ngựa đi qua bên cạnh xe ngựa. Nguyệt Dao cũng thả màn xe xuống, nhưng không ngờ thiếu niên cưỡi ngựa vừa lúc nhìn về phía nàng.

Đôi mắt hai người nhìn nhau ba giây, mãi cho đến khi thiếu niên kia xoay người cưỡi ngựa đi, Nguyệt Dao mới phục hồi tinh thần lại. Nguyệt Dao cũng nhớ tới trong ánh mắt của thiếu niên kia không có chút độ ấm, trong lòng có chút kinh hãi. Người kia là ai? Tuổi còn nhỏ như thế, so với nàng lại còn khổ đại cừu thâm.

Đặng ma ma đẩy nhẹ Nguyệt Dao: "Tiểu thư, làm sao vậy?"

Nguyệt Dao lắc đầu: "Không có gì."

Nguyệt Dao không biết rằng, sau khi người thiếu niên kia đi về phía trước vài bước, lại nhịn không được mà quay đầu nhìn Nguyệt Dao đang ngồi trong xe ngựa.

Gã sai vặt bên canh thiếu niên gọi: "Thiếu gia, người đang nhìn cái gì ở đó vậy?"

Thiếu niên lạnh lùng nói: "Không nhìn cái gì. Trước khi trời tối phải trở về sơn trang." Không trở về sơn trang, ở lại phủ đệ, phải đối mặt với đám nữ nhân dối trá ác độc kia, thực quá ghê tởm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.