Những biến hóa trên triều đình mọi người đều hiểu rõ trong lòng, tuy những người khác không nghĩ nhiều như Cố Hoài Chi, chỉ đơn thuần cho rằng Nguyên Hi Đế đang tiếp tục tỏ thái độ, nói cho mọi người địa vị của Thái Tử vững như Thái sơn, tốt nhất đừng có ý nghĩ xấu gì.
Cố Hoài Chi lại vừa lơ đãng là suy nghĩ nhiều, tuy rằng Cố Hoài Chi tự mình cảm thấy ý tưởng này của hắn không quá đáng tin cậy, nhưng Cố Hoài Chi lại cô cùng tin tưởng trực giác của bản thân, cảm thấy cũng không phải không thể xảy ra loại khả năng này.
Nhưng suy đoán này quá làm người khiếp sợ, Cố Hoài Chi cũng không có khả năng đi nói với người khác, nghẹn hồi lâu, Cố Hoài Chi rốt cuộc chạy tới hỏi ý kiến Cố Huyền, "A công, ngài cảm thấy bệ hạ là người luyến quyền sao?"
Ai ngờ Cố Huyền đột nhiên chọc thủng ý tưởng của hắn, bình tĩnh cười nói: "Ngươi muốn hỏi ta, bệ hạ có ý niệm thoái vị hay không đúng không?"
Ngọa tào, Cố Hoài Chi khiếp sợ đến nỗi chửi thề trong bụng, khó có thể tin mà nhìn Cố Huyền, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, ngài đã rời xa triều đình lâu như vậy, sao khống chế thời sự còn sắc bén như vậy?
Cố Huyền lắc đầu bật cười, gọi Cố Tiếp từ nội thất ra, bảo hắn trở về viết công khóa.
Chờ sau khi Cố Tiếp rời đi, lúc này Cố Huyền mới mở miệng nói: "Lần trước bệ hạ tới Cố phủ ta liền có loại dự cảm này, gần đây hắn bắt đầu uỷ quyền, giao hơn phân nửa chính sự cho Thái Tử xử lý, ta lại càng thêm xác định ý nghĩ của mình."
Cố Hoài Chi không khỏi hít vào một hơi, âm thầm líu lưỡi, "Bệ hạ cũng thật có quyết đoán, đúng là tính toán thoái vị sao? Hoàng đế khai quốc, thành tựu về văn hoá, giáo dục, võ công, mọi thứ đều xuất chúng, tay nắm quyền, thế nhưng thật sự cam tâm thoái vị, nhường long ỷ lại cho Thái Tử?"
Cho dù ở ngàn năm sau, cũng có rất nhiều người cầm quyền gia tộc xí nghiệp không muốn uỷ quyền, chẳng sợ chính mình theo không kịp thời đại cũng không muốn làm con cháu nhúng tay. Hiện tại trong tay Nguyên Hi Đế nắm chính là phiến non sông gấm vóc này cùng với quyền sinh sát mọi người, đế vương uy nghiêm cao không thể phàn, nếu thoái vị, tuy rằng hoàng đế kế nhiệm là con hắn, cũng là người hiếu thuận, nhưng Thái Thượng Hoàng cùng tân hoàng...... Quan hệ vốn khó nói, chênh lệch trong đó có thể nghĩ.
Nguyên Hi Đế có thể làm ra quyết định này, thật sự là kẻ tàn nhẫn.
Cố Huyền cũng không khỏi cảm khái, "Luận lòng dạ quyết đoán, bệ hạ hoàn toàn không thua với lịch đại minh quân. Chỉ bằng một hành động vĩ đại này đã có thể sánh vai Nghiêu Thuấn. Năm đó ta nói hắn dã tâm bừng bừng, hiện giờ nghĩ đến, có lẽ là ta hẹp hòi, lúc trước hắn có dã tâm, hơn phân nửa không phải vì chính mình. Cả đời này có thể gặp phải một vị minh quân như vậy, giá trị!"
Cố Hoài Chi yên lặng ấn like cho Nguyên Hi Đế, thiên tính của nam nhân vốn hướng tới quyền thế, hắn có thể uỷ quyền lý trí như vậy, không thể không khiến người nói một tiếng bội phục.
Minh quân trong sách sử đến lúc tuổi già lại phạm hồ đồ cũng không ít, nếu Nguyên Hi Đế lựa chọn nhường ngôi, người thừa kế lại là người từng trải qua chiến loạn thiên chuy bách luyện rèn luyện ra tới, hoàn toàn không cần lo lắng ngày sau ra vấn đề.
Lựa chọn như vậy, Cố Hoài Chi thật muốn chụp bàn trầm trồ khen ngợi. Cũng không biết những người khác có thể tiếp thu tốt đẹp hay không, rốt cuộc hoàng đế cổ đại là làm cả đời, phỏng chừng những người khác cũng không dám nghĩ đến hướng phương diện này, nói không chừng phải bị quả bóm lớn này tạc vỡ tam quan.
Nguyên Hi Đế được Cố Hoài Chi kính nể lúc này đang cùng Thái Tử mắt to trừng mắt nhỏ, hiện tại tâm tình của Thái Tử đang vô cùng kinh hoảng, đặc biệt muốn chạy đi tìm mấy vị tâm phúc phụ tá thương nghị. Cha à, sao đột nhiên ngài lại nhắc tới việc nhường ngôi thế này? Đây là muốn khảo nghiệm ta, hay vẫn là muốn khảo nghiệm ta?
Thái Tử cũng chưa dám nghĩ Nguyên Hi Đế đang nói thật, người trong phòng đều bị Nguyên Hi Đế tống cổ ra ngoài, Thái Tử cũng không rảnh lo hình tượng, vội vàng quỳ xuống dùng đầu gối đi đến ôm chặt đùi Nguyên Hi Đế, vừa lau nước mắt vừa hỏi, "Phụ hoàng, hài nhi còn trẻ, không đảm đương nổi trọng trách như thế. Phụ hoàng đừng nói đùa hù dọa hài nhi!"
"Trẫm không nói đùa với ngươi." Nguyên Hi Đế duỗi tay nâng Thái Tử từ mặt đất lên, tức giận nói, "Được rồi, đừng khóc, đại nam nhân khóc sướt mướt giống bộ dáng gì? Ngươi là nhi tử ta, ta còn không hiểu ngươi? Làm sao phải hoảng, ngươi là nhi tử ta, chẳng lẽ ta còn hại ngươi sao? Ngươi là Thái Tử, muốn làm hoàng đế là thiên kinh địa nghĩa, nếu không đảm đương nổi hoàng đế mới là thảm! Tiền đồ chút, cha giao vị trí này cho ngươi, ngươi chỉ cần an tâm tiếp nhận là được!"
Thái Tử chỉ cảm thấy hạnh phúc tới quá đột nhiên, duỗi tay xoa xoa nước mắt, trong ánh mắt tràn đầy không tha, thành khẩn mà nói: "Có thể làm hoàng đế nhi tử đương nhiên vui vẻ, nhưng cha, giang sơn này là ngài một tay đánh hạ tới, ngài đang làm hoàng đế thật tốt sao lại muốn thoái vị? Nhi tử còn muốn theo ngài học mấy năm, cũng không nghĩ làm hoàng đế nhanh như vậy."
Cảm tình của hai cha con luôn không tồi, Nguyên Hi Đế không dùng đến tự xưng của đế vương, Thái Tử cũng thuận thế kêu cha, chuyện này lại làm Nguyên Hi Đế nhớ tới năm đó còn chưa đăng cơ, người một nhà hoà thuận vui vẻ.
Nhưng lại nghĩ đến giữa mấy nhi tử sóng ngầm mãnh liệt, Nguyên Hi Đế chỉ cảm thấy ngực đau, thuận tay tát đầu Thái Tử, tức giận nói: "Cút đi, ngươi trước tiên đăng cơ còn không tốt sao? Chẳng lẽ ngươi còn ngóng trông ngày nào đó ta đã chết lại đăng cơ?"
Thái Tử tức khắc điên cuồng lắc đầu, "Tuyệt đối không có! Nhi tử chính là cảm thấy mấy đệ đệ tâm lớn, luôn ngáng chân nhi tử có chút phiền, tuyệt đối không dám vọng nghị cha! Nếu nghĩ như vậy, con chẳng phải biến thành súc sinh?"
Thấy Thái Tử vẻ mặt thành khẩn, trong mắt tràn đầy nhụ mộ, Nguyên Hi Đế rốt cuộc cảm thấy khí thuận, nhẫn nại tính tình giải thích nói: "Chính là mấy cái tiểu tử thúi kia nháo làm ta đau đầu. Các ngươi đều là nhi tử ta, tuy rằng ta coi trọng ngươi, cũng không thể đánh chết bọn họ. Chờ ta lui vị, bọn họ sẽ biết dù bản thân có làm gì cũng là vô dụng. Cả triều văn võ cũng rất hiện thực, đến lúc đó ta không can thiệp chính vụ, qua một đoạn thời gian bọn họ sẽ quên Thái Thượng Hoàng ta! Đến lúc đó, không có quan viên tương trợ, mấy đệ đệ hỗn trưỡng của ngươi dù muốn nhảy nhót cũng nhảy không nổi!"
Thái Tử chua xót, nhịn không được cầm lấy ống tay áo Nguyên Hi Đế, hốc mắt đỏ bừng, nức nở nói: "Cha đối với hài nhi một mảnh khổ tâm, hài nhi đều nhớ kỹ. Chuyện lớn trong triều hài nhi không dám chuyên quyền, hay cha tự mình làm chủ."
"Phi! Tiểu tử thúi ngươi không muốn thấy cha ngươi sống tốt đúng không!" Nguyên Hi Đế vừa mới nguôi giận lại lần nữa trừng mắt mắng đứa con bất hiếu, "Chẳng lẽ ta không thể sống ngày tháng thanh nhàn sao? Lần trước ta trộm đi Cố phủ gặp Cố lão thừa tướng, sau khi hắn từ quan sinh hoạt giống như thần tiên vậy. Một lòng một dạ ở nhà ngậm kẹo đùa cháu, bảo dưỡng tuổi thọ, rảnh rỗi lại hẹn bạn tốt ra cửa câu cá phẩm trà. Sau khi ta thoái vị cũng nghĩ muốn sống nhàn nhã như thế, nếu ngươi không chuyện gì cũng ít đi phiền ta!"
Thái Tử vẻ mặt đau khổ, đột nhiên cảm thấy ngôi vị hoàng đế sắp đến tay bỗng nhiên không thơm. Nghe cha nói tràn đầy ghét bỏ, biết là hắn muốn thoái vị, không biết còn tưởng rằng hắn vừa quăng đi gánh nợ.
Chỉ sợ đây là lần đầu tiên long ỷ bị người ta ghét bỏ như thế. Đột nhiên thấy tủi thân thay cho long ỷ.
Nói vậy giống như lần này lại chịu ân tình của Cố gia, chờ chuyện ổn định lại thăng quan cho Cố Hoài Chi. Ngoài miệng Thái Tử nói không cần nhưng trong lòng vẫn rất thành thật, này không, đã bắt đầu lo lắng chuyện sau khi đăng cơ nên ban thưởng cho ai.
Nguyên Hi Đế làm việc luôn sấm rền gió cuốn, hắn quyết định nhường ngôi, lộ ra cho Thái Tử xong, tại đại triều hội hôm sau liền tuyên bố chuyện này.
Cả triều văn võ đều đồng loạt ngây người, một đám đều cho rằng mình chưa ngủ tỉnh, theo bản năng nhìn thái dương bên ngoài, không sai, mọc lên từ phía Đông, vậy... sao đột nhiên bọn họ lại nghe được chuyện ly kỳ đáng sợ như vậy?
Các đại thần vừa lấy lại tinh thần tức khắc quỳ đầy đất, trăm miệng một lời quỳ cầu Nguyên Hi Đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Trong đó có đảng Thái Tử mừng thầm, cũng có người âm thầm hối hận không kịp lên thuyền Thái Tử, càng có người dã tâm bừng bừng vốn tràn ngập lý tưởng hào hùng muốn nâng đỡ hoàng tử tranh đấu với Thái Tử, không quan tâm trong lòng nghĩ như thế nào, lúc này đều cầu Nguyên Hi Đế thận trọng suy xét.
Còn có người muốn ném nồi cho Thái Tử lại phát hiện sắc mặt Thái Tử còn hoảng bọn họ, cả khuôn mặt trắng bệch dọa người, quỳ xuống thình thịch một tiếng cũng làm người lỗ tai đau, nói còn thành khẩn hơn bọn họ, "Nhi thần sợ hãi, không thể gánh đại nhậm này, thỉnh phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"
Xứng với hốc mắt đỏ bừng cùng biểu tình kinh hoảng thất thố, hiệu quả thật sự quá tuyệt, tuyệt đến những người khác đều không thể mắng hắn.
Nguyên Hi Đế khóe mắt hơi giật, thầm nói Thái Tử trình diễn hơi quá mức, có chút đau mắt, trên mặt lại vẫn trấn định tự nhiên lại lặp lại một lần quyết định của mình. Thái Tử luôn mãi chối từ, cuối cùng còn khóc suýt ngất, nhưng bởi Nguyên Hi Đế cường thế yêu cầu mới thút tha thút thít gật đầu đồng ý việc này.
Sử quan hai bên tinh thần phấn chấn vô cùng, đặt bút mau như mưa rền gió dữ, bay nhanh ký lục cảnh tượng cảm động này, lại cảm thán tình phụ tử của Nguyên Hi Đế với Thái Tử một phen.
Ai nói nhà đế vương không có tình phụ tử? Nhìn xem, đây mới là điển phạm của phụ từ tử hiếu!
Trên triều đình diễn xong, hai cha con chí tôn đều cảm thấy mệt. Sau khi trở về Nguyên Hi Đế ném cho Thái Tử một cái lạnh khăn ẩm, nói: "Đắp mát đi, xem mắt ngươi ta đều thấy không thoải mái!"
Thái Tử cũng cảm thấy khó chịu, duỗi tay nhận khăn đắp lên mắt, phát ra một tiếng thở dài thoải mái.
Nguyên Hi Đế bỗng nhiên vỗ vai hắn, thở dài: "Ngày sau, giang sơn xã tắc này giao cho ngươi! Ngươi phải vĩnh viễn nhớ kỹ ngày tháng chúng ta ở Vân Châu năm đó, ngẫm lại bá tánh Vân Châu lúc trước, suy nghĩ chiến trường thảm thiết năm đó. Ngôi vị hoàng đế này chịu tải trách nhiệm trầm trọng nhất thiên hạ, mọi việc phải suy nghĩ đến bá tánh, đừng lại làm bọn họ chịu khổ bởi chiến loạn!"
Nói đến chính sự, Thái Tử lập tức lấy khăn trên mắt xuống, trịnh trọng quỳ xuống hứa hẹn nói: "Phụ hoàng yên tâm, nhi thần không dám quên bốn chữ dân quý quân nhẹ, nhất định sẽ dùng hết toàn lực thống trị tốt non sông gấm vóc phụ hoàng giao cho ta, không khiến phụ hoàng hổ thẹn!"
"Không phải khiến ta hổ thẹn, là phải không thẹn với lương tâm của chính ngươi! Trên đời này, nào có hoàng triều nào thiên thu vạn đại? Năm đó Mạt Đế tiền triều ngu ngốc vô đạo làm dân oán nổi lên bốn phía, chúng ta thuận theo thiên mệnh thay thế tiền triều trở thành chủ thiên hạ. Sau này nếu có tử tôn bất hiếu ngu ngốc vô đạo, tiền triều hoàng thất chính là vết xe đổ của Triệu thị ta! Ngôi vị hoàng đế này đại biểu quyền lực đồng thời cũng đại biểu trách nhiệm trầm trọng nhất trên đời này. Con cháu đời sau đều phải ghi nhớ!"
"Nhi thần ghi nhớ!"
Hai cha con còn có thể thảnh thơi tâm sự, trên triều đã vội hôn đầu. Một câu nhường ngôi khinh phiêu phiêu của Nguyên Hi Đế khiến các triều thần sầu đầu trọc. Chuyện này cũng không có tiền lệ, tất cả nghi thức lưu trình của đại điển nhường ngôi nên làm thế nào đều là vấn đề lớn. Đề cập đến vấn đề lễ pháp, từ xưa đến nay cãi cọ nghiêm trọng nhất, vì một hoa văn trên quần áo đều phải tranh cãi hồi lâu. Lúc này cử hành đại điển nhường ngôi, hai vị vai chính đều là hoàng đế, có thể tránh cho vấn đề quần áo, đều xuyên long bào là được. Vậy vấn đề lại tới nữa, đại điển cử hành ở nơi nào? Lưu trình như thế nào? Chiếu thư nhường ngôi ai viết......
Mỗi chuyện đều làm người vò đầu, muốn nhân cơ hội này biểu hiện mình trước mặt tân hoàng rất nhiều, đều đi cửa sau để có thể tham gia chuyện này. Lễ Bộ Vương thượng thư bị phiền đến mức mỗi ngày đều phải xốc bàn, khêu đèn chiến đấu hăng hái, nói có sách, mách có chứng, rốt cuộc viết ra nguyên bộ lưu trình nhường ngôi làm người vừa ý.
Khâm Thiên Giám đã sớm tính tốt ngày lành tháng tốt, nói là nửa năm sau, mồng hai tháng hai, đây là ngày cát lợi nhất. Lễ Bộ bên kia còn đang cãi cọ, các bộ khác cũng ngồi không yên, không phải, bên này các ngươi còn chưa định ra quy chế, làm sao chúng ta làm việc được? Vương thượng thư định ra lưu trình của đại điển nhường ngôi xong, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, cầm dự toán danh sách đi tìm Hộ Bộ dự chi bạc. Nội Vụ Phủ vội nhất, làm long bào rất tốn công, thời gian nửa năm miễn cưỡng có thể làm ra một kiện long bào tinh xảo, rốt cuộc chậm trễ không được. Sau khi được tin chính xác, Nội Vụ Phủ là bên đầu tiên đến Hộ Bộ dự chi bạc.
Toàn bộ triều đình đều động lên, dân chúng cũng nghị luận sôi nổi, đều kỳ quái sao đột nhiên hoàng đế lại thoái vị, trong lòng còn thấy rất đáng tiếc, hoàng đế tốt như vậy sao lại thoái vị sớm thế? Lại nói tân đế là hoàng đế một tay dạy ra, thâm được chân truyền của đương kim, khẳng định về sau cũng là hoàng đế tốt, lúc này các bá tánh mới an tâm, cảm thấy mình còn có thể trải qua vài chục năm an bình.
Cố Hoài Chi cũng vội đến chân không chạm đất, các bộ môn đều đến Hộ Bộ lấy bạc, mỗi ngày thu được bảng biểu trướng mục chồng lên đều cao hơn mấy quyển sách, còn phải đối chiếu xác minh từng trướng mục, lượng công việc lớn làm Cố Hoài Chi vạn phần hoài niệm công nghệ cao đời sau.
Cố Hoài Chi một bên xác minh trướng mục một bên phun tào, tiêu dùng này cũng thật lớn, nếu không phải lần trước chính mình kiếm về hơn bốn trăm vạn lượng bạc, lúc này Phùng Khắc Kỷ phải khóc. Chi phí của nguyên bộ đại điển, nếu không có hai trăm vạn lượng bạc trắng tuyệt đối không được, này vẫn là dự toán sau khi Nguyên Hi Đế yêu cầu giản lược, nếu muốn làm long trọng chút, tiêu dùng sợ là sẽ phải tăng gấp bội.
Thật là việc thiêu tiền, ông ngoại hắn thật đúng là thiên tài làm dự toán, chế định lưu trình đại điển quá tốn bạc.
Đối này, Vương thượng thư chỉ hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ khinh thường, từ trước tới nay vị hoàng đế khai quốc đầu tiên tự nguyện nhường ngôi, đại điển nhường ngôi có thể khó coi sao? Đây chính là điển phạm phải bị sách sử ghi lại kỹ càng để lại cho đời sau học tập. Nếu đời sau cũng có hoàng đế muốn nhường ngôi, sẽ có sẵn nghi chế noi theo. Quan viên Lễ Bộ đời sau cũng không cần giống hiện tại giống như ruồi không đầu, mọi thứ đều phải tự sờ soạng.
Làm đại điển nhường ngôi điển phạm cho đời sau sao có thể qua loa xong việc?
Vương thượng thư còn muốn phun tào kìa, không hổ là người của Hộ Bộ, một đám đều nhìn chằm chằm bạc, cũng không ngẫm lại tầm quan trọng của sự tình. Thật là đám người rớt tiền trong mắt!
Vị này cũng là kẻ tàn nhẫn, tàn nhẫn lên ngay cả cháu ngoại mình đều mắng.
Cố Hoài Chi cũng không cảm thấy mình bị nội hàm, dù sao hai đời hắn đều không trốn thoát khỏi chữ " tiền", hắn cũng không quan tâm có tục hay không, làm người luôn phải ăn cơm. Nhìn xem, làm buôn bán tốt cũng có chỗ lợi, tốc độ thăng quan của mình ở toàn bộ Đại Tấn triều còn có ai?
Tân đế đều ngầm lộ ra cho Cố Hoài Chi, nói là sau khi đăng cơ lại thăng quan cho Cố Hoài Chi, này cũng liền ý nghĩa, Cố Hoài Chi thực mau sẽ trở thành thượng thư trẻ nhất Đại Tấn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]