Chương trước
Chương sau
Từ xưa đến nay họ ngoại của Hoàng đế vô cùng được chú ý, nhất là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, mà Hoàng hậu còn sinh được một vị Thái tử, có thể nói địa vị vô cùng cao quý, vì thế rất nhiều người tỏ ra hâm mộ, quà cáp nịnh bợ. Thế nhưng Lý gia lại không mấy vui vẻ, là nhạc gia của Hoàng đế, sung sướng không bao nhiêu mà tai họa thì đã gặp không ít. Chuyện hôm nay diễn ra tại Lý phủ cũng không phải lần đầu tiên.

Lý Tuyền nhìn cảnh như vậy, lại nhớ đến lần đầu tiên nàng mở mắt trở thành người của Lý gia, lúc đó cũng là buổi trưa, Hoàng đế lại uống say chạy đến Lý phủ làm loạn. Tiện thể lúc đó hắn bắt được một oa nhi đang mếu máo khóc lóc, ánh mắt đỏ rực hù dọa muốn đem nàng vứt xuống đất. Cũng may Lý Tuyền là tinh thần dị năng có thể trấn áp và điều khiển tâm trí người khác, vội vàng xuất toàn lực áp chế tên nam nhân, nàng mới bảo trụ được một mạng.

Lý Hi Tông- tổ phụ của Lý Tuyền cùng với hai đứa con trai và ba đứa cháu trai liên tục đập đầu xuống nền đất cầu xin tha mạng. Cao Dương đánh đến hưng phấn, một roi đánh đến Lý Hi Tông, tròng mắt đỏ rực lớn tiếng mắng“ Lão già, kêu cái gì, ta lúc say ngay cả Thái hậu cũng không biết, huống chi là ngươi”. Mắng đã rồi lại vung roi tiếp tục đánh.

[ Không phải nói ta biến thái, chứ mỗi lần nam nhân Cao gia uống rượu nổi điên chạy đi đánh người thì ta lại cười lăn lộn. Với cả rất thích vị Hoàng đế này, nhất là mấy cảnh hắn nói chuyện với con trai và cháu, vui lắm =))),mấy nàng cứ đợi tầm vài chục chương nữa sẽ đến cảnh đó =))) ]


Lý Tuyền nghe những lời này, lại thấy phụ thân cùng ca ca ra sức van xin, tay đã nắm chặt thành một khối, tự trấn an bản thân “ Không tức giận, không được tức giận với người điên, hắn là người điên không nhận thức được gì, phải cố gắng dỗ dành hắn, hiện tại phải làm cho hắn dừng tay, cứu mọi người mới là cấp bách”
Không ngừng hít sâu, lên dây cót tinh thần. Vẫy vẫy bàn tay ý bảo tỳ nữ đứng ở bên ngoài. Rồi nàng thẳng lưng, chậm rãi bước vào đại sảnh.

Lý Tuyền chưa vào cửa nhưng lực lượng tinh thần đã tràn vào trước đó, nhẹ nhàng phiêu lãng quanh người Cao Dương, làm dịu cảm xúc của hắn. Đồngthời đem thanh âm của chính mình đè xuống thấp nhất, đem nó hòa chung với lực tinh thần, chạy vào não của Cao Dương, ra sức thôi miên ý nghĩa của hắn.

Chuẩn bị mọi thứ một cách hoàn hảo, cước bộ nhu hòa tiến vào đại sảnh. Lý
Tuyền khẽ mở miệng, giọng điệu ôn nhu, nhẹ nhàng gọi một tiếng “ Dượng!” . Đồng thơi thúc dục lực tinh thần đem giọng nói của nàng ép vào đầu óc của Cao Dương.
Một tiếng vang lên, tay của Cao Dương đnag vung roi chuẩn bị đánh xuống đất liền lập tức dừng lại, cả cơ thể hắn cũng chậm rãi hướng về phía Lý Tuyền, thần trí mờ mịt nghi ngờ “ Tuyền nhi?”

Lý Tuyền mím môi mỉm cười, cả thân thể cứng đờ, gật đầu “ Là con, dượng!”
Mọi người trong đại sảnh thấy Lý Tuyền đến, lòng trào dâng đủ loại cảm xúc. Khi nghe Lý Tuyền lên tiếng, cư nhiên đem hành động của hoàng đế ngừng lại, bọn họ không hẹn mà cùng ngừng thở, cả đại sảnh phút trước còn huyên náo thì giờ chỉ còn nghe tiếng rên rỉ của Lão phu nhân.

Cao Dương cười ha ha, phất phất cây roi, cao hứng hướng về phía Lý Tuyền rống to “ Tuyền nhi, tại sao bây giờ mới đi ra, lại đây, dượng cho con xem cái này, đảm bảo rất thú vị!”

Lý Tuyền trên trán nổi gân xanh, điều thú vị mà hắn nói chính là đem thân nhân của nàng ra đánh cho bán sống bán chết hay là đem uy nghiêm của gia đình nàng ra nhục mạ? Nhưng vì nghiệp lớn, Lý Tuyền vẫn cố gắng giữ thái độ hòa nhã, nhẫn nhịn nở nụ cười như gió xuân “ Dượng, hôm nay con mới đem rượu Hoa đào ủ từ năm trước lấy ra, người có muốn thưởng thức một chút hay không?”

“Rượu Hoa đào?” Cao Dương buông tay ném dây roi xuống mặt đất, nhấc chân chạy đến, ánh mắt đỏ bừng như dã thú nhìn chằm chằm, hơi rượu của hắn đều phảng phất vây quanh người Lý Tuyền.

Nàng cau cái mũi nhỏ nhắn, tay nhỏ bé đắt ở chóp mũi, tay còn lại đẩy đẩy người của Cao Dương “ Dượng, người nên đi rửa mặt đi, thực thối quá! Lúc đi ra liền có thể thưởng thức rượu của Tuyền nhi nha”

Hành động của chất nữ làm cho tâm thần của Lý Hi Tông cùng mọi người như treo trên cành cây, chỉ sợ tên Cao Dương này mất hứng, trực tiếp đem Lý Tuyền một nhát giết chết. May mắn là điều họ lo sợ không có xuất hiện.

Cao Dương đứng thẳng người, giọng nói lè nhè phát ra “ Thực thối sao? Vậy dượng nghe theo lời Tuyền nhi, bất quá, rượu để ngày mai hẵng uống có được không? Dượng hiện giờ mệt mỏi, rửa mặt xong liền tìm một chỗ để dượng ngủ, ngày mai dượng mang con đi chơi!”

“ Vâng ạ!” Lý Tuyền nghe hắn nói xong, tâm trí mới buông lỏng được một chút
“ Tuyền nhi bảo nô tỳ mang người đi rửa mặt, xong rồi con lại đánh đàn cho người nghe!” Vừa nói, nàng vừa hướng mắt nhìn tổ phụ, ý bảo hắn gọi hạ nhân đưa Cao Dương đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi.

Đợi cho Cao Dương được hạ nhân đưa đi, Lý Hi Tông trực tiếp ngã ngồi dưới mặtt đất. Bá phụ Lý Tổ Thăng cùng phụ thân của Lý Tuyền- Lý Tổ Nạp nhanh chóng đứng lên, chạy đến chỗ lão phu nhân, cẩn thận nâng người dậy.

Lý Diễm liên tiếp gọi người hầu đi thỉnh thái y, rồi gọi vú nương đem sập đến khiêng tổ mẫu về trạch, còn hắn cùng phụ thân giúp đỡ nâng tổ phụ ở phía sau.

Lý Tổ Nạp gọi con trai lớn của mình là Lý Sâm, đối với huynh trưởng Lý Tổ Thăng nói “ Ca, ta cùng nhị lang đi xem bệ hạ!” Lúc đó, trong lòng hắn đang phẫn nộ gào thét “ Hoàng Thượng, người nhất định phải hạ thủ lưu tình, đó là khuê nữ của ta, con gái bảo bối của ta. Không dễ gì mới nuôi lớn nó đến bây giờ, có chuyện gì xảy ra, người đi đâu để kiếm con gái về cho ta”

Lý Tổ Thăng trầm giọng gật đầu, cùng con trai nâng phụ thân theo sau cái sập đang khiêng mẫu thân.

Lý Tổ Nạp mang theo nhi tử chạy đến hoa viên thì gặp con gái đang ở đó. Lý Tuyền khép mi, ngón tay lưu loát lướt trên cầm gỗ, tiếng đàn thản nhiên nhẹ nhàng vang lên. Lý Sâm nhìn gương mặt muội muội đã tái nhợt, trên trán một tầng mồ hôi, trong lòng ngập tràn chua xót nhưng lại không biết phải làm gì khác.

Lúc đó Lý Tuyền cảm thấy rất mệt mỏi, như muốn chết đi, từ lúc bước vào đại sảnh, lực tinh thần của nàng luôn luôn vây quanh Cao Dương, một chút cũng không dám lơ là. Ban đầu, nàng còn dùng giọng nói để thôi miên, nhưng muốn chắc ăn hơn, nàng phải sử dụng đến tiếng đàn kèm theo lực tinh thần lực để phong bế toàn bộ cảm xúc của hắn.Việc này làm hao tốn rất nhiều sức lực, mà dị năng của nàng hiện giờ vẫn chưa đủ cường hãn, đành phải dốc hết toàn bộ để trấn an, ngàn lần không được xảy ra sơ sót, nếu vậy thì Lý phủ rơi vào thảm cảnh diệt môn là không thể tránh thoát.

May mắn là từ lúc trọng sinh đến bây giờ, Lý tuyền luôn luôn chăm chú luyện tập đàn cổ, mới có thể cầm cự đến giờ phút này, chứ nếu không hiện giờ trước mặt Cao Dương lại bắn ra tiếng đàn chói tai thì không chọc cho hắn nổi điên thêm cũng uổng. Nàng âm thầm tính toán, đợi thêm một lúc nữa, khi cảm xúc của Cao Dương đã hoàn toàn phong bế, nàng sẽ dẫn dắt hắn đi vào giấc ngủ, để hắn ngủ đến sáng mai, rượu lúc đó cũng đã nhạt, khi tỉnh dậy thì hoàng thượng sẽ trở lại như bình thường, không còn làm loạn nữa.

Giờ khắc này, Lý Tuyền mới cảm thấy ông trời vẫn còn một chút nhân tính, tặng cho nàng một cái dị năng tinh thần rất hữu dụng. Thời đại toàn người điên như thế này, đây mới đúng là một vũ khí bảo mệnh tốt nhất.

Mở mắt ra, Lý Tuyền nhìn thấy phụ thân cùng ca ca đang tiến đến, chậm rãi đem tiếng đàn phóng ra, như có như không, cho đến lúc cả không gian đều yên tĩnh không một tiếng động. Nàng nghiêng đầu lắng tai nghe, trong nội viện đã vang lên tiếng thở đều đều của nam nhân, mà lực tinh thần nãy giờ vây quanh Cao Dương cũng nói cho nàng biết, người kia đã hoàn toàn tiến vào mộng đẹp, ít nhất phải năm canh giờ nữa mới có khả năng tỉnh giấc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.