3.3
Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói lanh lảnh vang lênh: “Bọn a hoàn đấm không có tác dụng là bởi vì chúng không biết đấm. Thái phu nhân, chi bằng để Nhược Lan thử xem, đảm bảo tối nay mẹ sẽ ngủ ngon giấc!”
Nghe thấy giọng nói đó, lúc này họ mới nhận ra trong phòng còn có một người nữa, tất cả đều quay đầu lại nhìn nàng. Tưởng Nhược Lan đặc biệt để ý tới sắc mặt của Lưu Tử Căng.
Quả nhiên, ngay khi Lưu thái y nhìn thấy nàng bèn cau mày lại, sự phẫn nộ và chán ghét hiện rõ trong ánh mắt.
Có điều cho dù là như thế thì khí chất của Lưu Tử Căng vẫn rất nho nhã thanh cao.
Cận Thiệu Khang đang lo lắng, chẳng tin lời của Tưởng Nhược Nam, còn cho rằng nàng định giở trò gì, lập tức mắng: “Cô định làm loạn gì ở đây? Mau về phòng đi!”
Hiếm lắm mới có cơ hội để lấy lòng Thái phu nhân, sao Tưởng Nhược Nam có thể từ bỏ được? Nàng phớt lờ vẻ mặt lạnh lùng của Cận Thiệu Khang, đi đến cạnh Thái phu nhân, giơ tay ra, muốn massage cho bà, nhưng ngay lập tức có hai bàn tay chắn ngang trước mặt ngăn nàng lại.
Hai bàn tay, một thon dài, trắng tinh như ngọc, một to thô, sắc da ngăm ngăm, mu bàn tay còn có một vết sẹo mờ, vừa nhìn đã biết là tay của võ tướng.
Tưởng Nhược Nam tức giận ngẩng đầu nhìn họ, khốn kiếp, chẳng phải chỉ là massage thôi sao? Có cần phải đề phòng nàng như thế không? Nếu không phải vì muốn lấy lòng Thái phu nhân thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gia-danh-mon/206623/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.