Tưởng Nhược Nam không kìm được mà ngắt lời nàng ta: “Yêu Hồ gian khách, quả nhiên không đơn giản, tâm lý của từng người trong Hầu phủ, ngươi đều nắm rất rõ…”
Thanh Đại cười: “Công chúa không cần phải khâm phục Thanh Đại, từ nhỏ thứ mà Thanh Đại học nhiều nhất chính là thứ ấy. Hoàn cảnh buộc Thanh Đại phải hao tâm tổn trí để phán đoán trúng tâm lý của đủ loại người. Chỉ cần nắm rõ tâm lý của người khác mới có thể tùy cơ hành động. Đầu tiên, khơi dậy lòng đố kị của Vu Thu Nguyệt với Thanh Đại, Thái phu nhân vì bất mãn với Công chúa nên càng yêu thương Thanh Đại hơn. Cảm giác có lỗi và sự kháng cự của Hầu gia cùng sự cảnh giác và bất lực của Công chúa đối với Thanh Đại, nếu Thanh Đại không nắm được những điều này, sao Thanh Đại có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp như thế?”
Tưởng Nhược Nam khẽ cười một tiếng, “Thua trong tay ngươi, ta cũng không oan.”
Sự đắc ý trên nét mặt Thanh Đại dần biến mất, ngay sau đó, khóe miệng nàng ta nhếch lên cười khổ: “Công chúa, thực ra người không thua, người chưa bao giờ thua. Thanh Đại đã từng nhận vô số nhiệm vụ, chỉ có lần này, nhìn bề ngoài thì như rất thành công, nhưng chỉ mình Thanh Đại biết, Thanh Đại đã thất bại. Thất bại hoàn toàn. Chẳng trách Hoàng thượng lại phái Thanh Đại tới làm nhiệm vụ này, thì ra nhiệm vụ này đúng là rất khó khăn.”
“Thanh Đại, ngươi nói thế, xem ra tối hôm ấy, giữa hai người chẳng xảy ra chuyện gì. Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gia-danh-mon/1259525/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.