Cũng may, mạch mặc dù yếu nhưng không phải là trở ngại lớn.
Tưởng Nhược Nam đặt tay hắn vào lại trong chăn rồi kéo chăn lên ngực cho hắn. Sau một thời gian bị giày vò, cơ thể đang suy nhược, lúc này rất dễ bị cảm lạnh.
Làm xong mọi việc, nàng quay người chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên, hắn giơ tay nắm lấy tay nàng.
Tưởng Nhược Nam quay đầu lại, thấy mắt hắn từ từ mở ra, đôi đồng tử màu nâu nhìn nàng chăm chú. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi nói: “Ta không sao, nàng không cần phải lo. Không đau như nàng nghĩ đâu.”
Tay hắn không ấm nóng như trước kia, mà lạnh như băng, Tưởng Nhược Nam mặc dù biết đây là phản ứng sau khi châm cứu nhưng trong lòng vẫn thấy lo lắng. Ngoài mặt nàng tỏ vẻ điềm tĩnh thoải mái, “Ta không có gì phải lo cả.”
Hắn nhìn nàng, cười cười,khẽ nói: “Nàng lo lắng, ta biết, nàng không gạt được ta đâu.” Hắn buông tay.
Tưởng Nhược Nam quay đầu đi, bước về phía trước được hai bước, ngực đau nhói, nước mắt lặng lẽ rơi. Lúc này, trái tim nàng bỗng dưng trào dâng một cảm xúc khó kìm nén.
Nếu… nếu…
Nàng “xoạt” một cái quay đầu lại, nhìn hắn.
Tưởng Nhược Nam quay người lại, sóng lòng cuộn dâng, một vài lời đã như buột khỏi miệng, nhưng lại thấy Cận Thiệu Khang đã ngủ từ bao giờ, hơi thở dần dần bình thường trở lại.
Trái tim đang thấp thỏm của nàng đã rơi về vị trí cũ, tâm trạng dần bình tĩnh.
Nàng nhìn hắn, khẽ cười.
Nếu… nếu thiếp đồng ý thử lại lần nữa, cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gia-danh-mon/1259513/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.