Đây là hoa viên, lúc nào cũng có thể có người xuất hiện, nếu để người ta nhìn thấy nàng đứng riêng với Tả Bá Xương thì không phải chuyện hay ho gì. Tưởng Nhược Nam thấy Tả Bá Xương đi theo mình, trong lúc cuống đã quay lại quát y: “Tả đô đốc cũng quá vô lễ với bổn công chúa rồi.”
Tả Bá Xương ngẩn người, lúc này mới ý thức được rằng nàng đã là Công chúa, y lùi về sau hai bước, cử chỉ có phần luống cuống. Một lúc sau y mới nhớ ra phải hành lễ với nàng, lập tức cúi người: “Công chúa.”
Từ xưa tới nay, mỗi lần đối mặt với Tả Bá Xương, Tưởng Nhược Nam luôn có cảm giác rất nặng nề, vô cùng bức bối. Giờ thấy hắn phải cúi cái đầu ngạo mạn trước mặt mình thì trong lòng trào dâng cảm giác thích thú. Được thôi, nàng thừa nhận, nàng chính là kẻ nhỏ nhen.
“Đô đốc, miễn lễ. Bổn công chúa biết Đô đốc xưa nay vẫn tùy tiện, nhưng lễ nghi quy tắc không thể bỏ, Đô đốc phải thường xuyên nhắc nhở bản thân mình.” Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên, nghiêm túc giáo huấn y, lòng vô cùng sảng khoái, nàng làm vậy liệu có phải té nước theo mưa không? Chẳng trách ai cũng muốn trèo cao, thì ra dùng thân phận để chèn ép người khác lại thú vị tới mức này…
Tả đô đốc nghe nàng nói thì ngẩng phắt đầu, đúng lúc bắt gặp Tưởng Nhược Nam đang cười rất đắc ý, hai mắt sáng long lanh, đôi đồng tử đen như hắc ngọc lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, bộ dạng nghịch ngợm nhưng cũng không kém
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gia-danh-mon/1259511/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.