“Ái da, ngươi chảy máu rồi, là bổn Công chúa bấm móng tay vào ngươi sao?” Trường Lạc Công chúa có chút ngượng ngùng.
Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Chỉ cần Công chúa chịu uống thuốc châm cứu, cho dù mỗi lần thần phụ đều bị Công chúa bấm chảy máu cũng đáng.”
“Còn phải châm cứu nữa ư?” Cái miệng nhỏ của Công chúa cong lên.
“Công chúa đã lớn rồi, nên biết rằng nếu Công chúa không khỏe lại thì ai là người đau lòng nhất? Là phụ hoàng, là mẫu hậu, là hoàng nãi nãi của người đó…”
Trường Lạc Công chúa suy nghĩ một lát, mới nói: “Vậy mỗi lần châm cứu, ngươi hãy kể cho bổn Công chúa nghe một câu chuyện.”
Giọng như ra lệnh, nhưng ánh mắt lại đầy hy vọng, rất đáng yêu.
“Được.” Tưởng Nhược Nam cười gật đầu.
Trường Lạc Công chúa nghĩ một lát rồi gọi cung nữ thân cận bên mình mang chiếc hộp bằng gỗ Tử Đàn chạm hoa, nạm vàng tới. Công chúa mở hộp, lấy từ trong đó ra tám hạt thủy tinh, ngẫm nghĩ, rồi lấy ra hai hạt, đặt vào tay Tưởng Nhược Nam. Do dự một hồi, lại lấy ra thêm hai hạt nữa, nhưng vẫn không nỡ cho nàng, nhìn cả nửa ngày, mới lưu luyến đưa cho nàng, rồi bỏ bốn hạt còn lại vào trong hộp.
“Phụ hoàng cho ta tổng cộng tám hạt, ngươi rất tốt, kể chyện rất hay, thưởng cho ngươi bốn hạt…” Khi nói, mắt vẫn không ngừng nhìn bốn hạt kia, vừa nhìn đã biết đấy là thứ đồ chơi yêu thích của Công chúa.
Tưởng Nhược Nam đương nhiên chẳng thích gì thứ đồ của trẻ con này, nhưng thấy Công chúa chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gia-danh-mon/1259476/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.