Nếu nói nàng ta cố ý thì cũng không có căn cứ, bởi vì hai người đang ở trong rừng cây, còn nàng và Cận Thiệu Khang ban đầu cũng không phát hiện ra họ. Nếu không phải đột nhiên nghe thấy tiếng Thanh Đại và những gì nàng ta nói có liên quan tới hai người thì họ cũng không đi vào rừng cây làm gì.
Nhưng Thanh Đại làm sao biết là họ đang ở gần đấy? Nàng ta vẫn ngồi xoay lưng về phía họ, không thể nhìn thấy họ đang đi tới, trừ phi nàng ta có mắt ở sau gáy.
Lẽ nào nàng ta nói thật lòng, nhưng sao nàng cứ có cảm giác chuyện này thật kì bí, khiến nàng có chút thấp thỏm không yên?
Cận Thiệu Khang tức giận nhìn Vu Thu Nguyệt, nghiêm giọng quát: “Vu Thu Nguyệt, nàng nay đã mang thai, thế mà còn không chịu an phận mà dám âm thầm giở thủ đoạn vô liêm sỉ như vậy sao? Nàng dựa vào cái gì mà oán trách phu nhân? Nàng đừng quên, nàng là một thiếp thất, cái ăn cái mặc và đồ dùng hiện giờ của nàng, phu nhân đã từng để nàng phải chịu thiếu thốn chưa? Có gì ngon có gì tốt, phu nhân đều nghĩ tới người mang thai như nàng, đều cho người mang tới tận viện tử của nàng. Biết nàng đi lại bất tiện, còn miễn cho nàng việc thỉnh an, nàng còn muốn thế nào nữa? Nàng không biết cảm ơn thì thôi, còn dám giở trò thị phi trước mặt người khác, nói xấu phu nhân. Nàng thật đáng ghét. Ta thấy có lẽ do ta từ xưa tới nay vẫn đối xử quá tử tế với nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gia-danh-mon/1259464/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.