Cái đuôi lập tức cong lên, vẫy rất mạnh.
Tưởng Nhược Nam càng nhìn càng thấy thú vị. Cuối cùng nàng đã hiểu ra, tại sao bao người đều muốn bắt nó, bởi vì nó thật sự rất đáng yêu. Nhưng càng là những động vật có linh tính thì càng khó chấp nhận sự trói buộc. Cáo tuyết phải sống ở những nơi rộng lớn bao la, không nên bị nhốt trong hoàng cung gò bó, mua vui cho con người.
Không lâu sau, cáo tuyết ăn sạch con gà, bụng nó tròn ung ủng, nó dùng đuôi để lau miệng, rồi lại dùng lưỡi liếm sạch đuôi. Sau khi “lau” sạch người, nó bèn ra khỏi lều. Trước khi ra khỏi cửa, nó quay đầu lại nhìn Tưởng Nhược Nam, mắt nheo lại, đuôi vẫy vẫy, giống như cảm ơn nàng.
Tưởng Nhược Nam nhìn nó cười, vẫy tay, dặn: “Đi ra nhớ cẩn thận, đừng để họ bắt được. Sang năm nếu ta lại đến bãi săn, nhất định sẽ nướng gà cho ngươi ăn.”
Cáo tuyết lúc lắc cái đầu nhỏ, quay đầu đi, lách ra ngoài còn nhanh hơn điện xẹt.
Tưởng Nhược Nam lập tức bước ra ngoài lều nhưng không còn nhìn thấy thân hình trắng muốt của tiểu tử đó đâu nữa. Nàng cười cười, trong lòng thoáng chút đắc ý. Người khác hao tâm tổn trí mà không được nhìn thấy cáo tuyết, thế mà nó lại tới tìm nàng, hơn nữa còn ở bên nàng rất lâu.
Không lẽ đây cũng là ưu thế của người xuyên không tới đây?
***
Ngày hôm sau, đoàn người nhổ trại, quay về kinh thành. Mười ngày sau, thuận lợi về đến hoàng thành. Trong mười ngày đi đường ấy, không biết Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gia-danh-mon/1259448/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.