Không có, hắn chưa gặp nàng, hắn có thể khẳng định. Trong đám người ngựa đi hàng đầu, từ đầu tới cuối hắn không thấy bóng dáng nàng đâu. Hắn vẫn tưởng Nhược Lan ở phía sau.
Lưng hắn lập tức rịn mồ hôi!
Có lẽ nàng đang đùa với hắn, Cận Thiệu Khang tự an ủi mình. Nhược Lan xưa nay rất tinh nghịch, có lẽ nàng chỉ là đang trêu hắn thôi…
Lúc này hắn chẳng còn tâm trí mà để ý đến việc khác nữa, thúc ngựa đi quanh tìm nàng, vừa đi vừa gọi lớn tên Tưởng Nhược Lan, nhưng chẳng ai trả lời. Giọng nói trong vắt ấy không vang lên, cũng không thấy đôi mắt đen láy của nàng.
Mọi người thấy bộ dạng lo lắng của Cận Thiệu Khang thì đều yên lặng trở lại, giúp hắn tìm kiếm, hỏi thăm lẫn nhau, nhưng đáp án họ nhận được đều là một. Khi phát hiện cáo tuyết thì vẫn thấy nàng, nhưng sau đó, dường như không nhìn thấy nàng nữa.
Một người nói: “An Viễn Hầu, ngài đừng lo lắng quá, có lẽ Hầu phu nhân tụt lại phía sau thôi.”
Lời vừa dứt, Cận Thiệu Khang đã thúc ngựa điên cuồng chạy về phía sau tìm.
Hắn vừa thúc ngựa, vừa vận khí hét gọi tên Tưởng Nhược Lan, chỉ là đi mãi đi mãi vẫn không thấy bóng dáng nàng.
Cận Thiệu Khang cưỡi trên lưng ngựa, chạy loạn lên, sắc mặt mỗi lúc mỗi trắng bệch. Sự khủng hoảng ngày một tăng, nhưng dù hắn có gọi thế nào, xung quanh vẫn lặng như tờ, chẳng có hồi đáp.
Hắn đứng đó, tay nắm dây cương không ngừng run lên.
Thủ lĩnh cấm vệ quân thúc ngựa tới bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gia-danh-mon/1259445/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.