Ánh nắng bị mây che khuất, trời bỗng dưng sầm xuống.
Cảnh Tuyên Đế túm chặt cánh tay nàng, hắn nhìn Tưởng Nhược Nam đăm đăm không chớp mắt, đôi mắt lạnh lẽo vô cùng. Bộ dạng lúc này của hắn khiến người ta có cảm giác bị áp bức tột độ, khiến nàng không thể thở được.
Tay bị hắn túm rất đau, Tưởng Nhược Nam có thể đoán ngay, trên cánh tay nàng chắc chắn sẽ lại có vết thâm. Nhưng, sự đau đớn ở cánh tay chỉ là chuyện nhỏ, điều khiến nàng không thể hiểu được là hàm ý trong lời nói của hắn.
Tưởng Nhược Nam bị hắn làm cho tức tới bật cười, nếu người này mà xuyên không tới hiện đại, không đi viết tiểu thuyết cũng thật phí của trời!
Khả năng tưởng tượng quá mức phong phú.
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn nói: “Hoàng thượng, thần phụ chưa bao giờ lừa gạt người cả, con người thần phụ vỗn như thế, chỉ là sau khi xuất giá, thần phụ đã biết tu thân dưỡng tính, biết thế nào là đúng thế nào là sai, và thần phụ đã nỗ lực để thay đổi. Thần phụ không biết trị bệnh, không biết làm thơ, không biết giải câu đối, những thứ đó là thần phụ nghe người khác nói, hoàn toàn không phải bản lĩnh của mình.”
Cảnh Tuyên Đế nghe nàng nói vậy, cánh tay càng siết chặt hơn, giọng nói càng thêm sắc lạnh: “Sao, việc tới nước này rồi mà còn định lừa gạt ta? Bài thơ mà ngươi đọc trước mặt Thái hậu hôm trước có đúng là nghe người khác đọc không? Tại sao ta cho dán cáo thị khắp nơi trong cả nước lâu như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gia-danh-mon/1259412/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.