“Nhược Lan, trước kia ta tưởng đã rất hiểu nàng, nhưng tiếp xúc nhiều rồi mới thấy, ta chẳng hiểu gì về nàng cả, ví dụ như y thuật của nàng, ví dụ như những suy nghĩ kỳ lạ của nàng, ví dụ như câu đối mà nàng giải hôm nay. Nhược Lan, đôi lúc ta thường có ảo giác, ta cảm thấy nàng căn bản không phải là Tưởng Nhược Lan mà ta từng biết.”
Trái tim Tưởng Nhược Nam bỗng đập mạnh thình thịch, nhưng ngoài mặt nàng vẫn cố gắng nở một nụ cười rất tươi: “Hầu gia nói thế là có ý gì, lẽ nào chàng muốn nói thiếp là người giả mạo?”
Cận Thiệu Khang cụp mắt, cười cười: “Đương nhiên ta không nghi ngờ như thế, một người đang sống yên lành, đâu dễ dàng giả mạo, đây chỉ là cảm giác của ta mà thôi!”
“Về y thuật, thiếp cũng không biết nhiều, cũng chẳng có mấy cơ hội để thể hiện, vì vậy mọi người mới không biết thôi. Suy nghĩ của thiếp chẳng có gì là lạ cả, chỉ vì chàng không thể lý giải, nên chàng mới cho là lạ. Còn về câu đối ngày hôm nay…” Tưởng Nhược Nam mỉm cười, “Lẽ nào Hầu gia thật cho rằng thiếp đối được câu đó, thiếp là người thế nào lẽ nào Hầu gia còn không rõ?”
“Không phải do nàng đối thì là ai?” Cận Thiệu Khang hỏi.
“Một người bạn của cha thiếp đã sớm đối được từ lâu rồi, nhưng người này coi thường công danh bổng lộc nên không chịu xuất đầu lộ diện, chỉ đối cho vui mà thôi, không có ý định công bố, cho nên người ngoài không thể biết được. Chẳng qua thiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gia-danh-mon/1259403/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.