Chương trước
Chương sau
7.4
Lý trí thì nghĩ thế, nhưng tình cảm lại không thể chấp nhận, “lần đầu tiên” của cả hai kiếp làm người, cứ thế mà trao cho hắn? Thật quá thiệt thòi!
Phải nghĩ cách mới được!
Nàng đi ra sau tấm bình phong, cởi y phục, nhanh chóng bước vào chiếc thùng gỗ lớn cho cả hai người cùng tắm. Vừa nhanh nhẹn tắm rửa vừa dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Hình như chẳng có bất kỳ động tĩnh gì.
Bên ngoài, Cận Thiệu Khang thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng nước sau tấm bình phong vọng ra, đầu óc bất giác tưởng tượng tới cảnh nàng đang tắm rửa. Phía bụng dưới đột nhiên lại có cử động quen thuộc.
Hắn kinh ngạc giật thót mình, hôm nay vẫn chưa đến kỳ hạn năm ngày, hắn đến đây căn bản cũng chẳng định làm gì, chỉ là đối phó với mẫu thân mà thôi. Trước nay đối với chuyện phòng the hắn chẳng nhiệt tình, cũng rất có khả năng khống chế bản thân.
Nhưng hôm nay xảy ra chuyện gì thế này, còn cả hôm đó nữa… Tại sao hắn lại dễ dàng bị nàng kích thích như vậy?
Hắn hít một hơi thật sâu, vận khí để nén cơn “bạo loạn” phía dưới lại.
Nhưng tiếng nước vang mãi không ngớt đó như đang thử thách thần kinh hắn, khiến mấy lần hắn đã muốn xông ra phía sau tấm bình phong.
Hắn kiềm chế bản thân, nhưng lại không kìm được dướn người ra phía trước, nghển cổ, nhìn về phía góc của tấm bình phong ấy…
Chỉ có thể nhìn thấy một góc của tấm bình phong…
Bóng nàng thấp thoáng in trên bề mặt có họa hình chim kia.
Nàng cầm gáo múc nước dội từ trên đầu xuống, sau đó cả người ngụp xuống thùng tắm, một giây sau, nàng đột ngột đứng dậy.
Cận Thiệu Khang cũng mở to mắt, trong đầu nổ ầm một tiếng.
Trên tấm bình phong hiện lên những phác họa rất đẹp của cơ thể nàng, đường nét cao ngất ngạo nghễ của bộ ngực, sống lưng thẳng mượt, phần eo thon gọn cùng đôi vai mềm mại, mỗi đường nét đều hoàn mỹ như thế, khiến người ta cảm nhận được vẻ đẹp tràn trề sức sống của nàng!
Tim hắn đập thình thịch, miệng lưỡi khô rát.
Nàng thò chân, bước ra khỏi thùng tắm, để lộ đôi chân thon dài miên man…
Huyết dịch trong người hắn dường như đều đổ dồn về một chỗ, cảm giác phía đó nóng hừng hực, một cảm giác mà hắn chưa từng có.
Hắn hít một hơi thật sâu, quay ngoắt ngồi lại xuống, đầu dựa vào lưng ghế, ngước mắt nhìn trần nhà, há miệng thở dốc, tim vẫn đập loạn lên, giống như muốn vọt ra khỏi miệng hắn.
Hắn cuống quýt vận khí, muốn nén ngọn lửa trong cơ thể xuống, nhưng chân khí trong người lại hỗn loạn, hoàn toàn không chịu nghe theo sự khống chế của bản thân nữa…
Hắn ngồi ngẩn ra ở đó, ngực thở mạnh phập phồng, để mặc cho ngọn lửa đột kích hết trận này tới trận khác, cảm giác ấy khiến hắn không kìm được mà khẽ rên lên một tiếng.
Trong không khí, hương thơm càng lúc càng nồng đượm, nhiệt độ càng lúc càng nóng hơn…
Có phải do vừa tắm xong không? Tại sao càng lúc lại càng thấy nóng? Tưởng Nhược Nam vừa mặc chiếc áo trong bằng tơ do Ánh Tuyết chuẩn bị vừa thầm lẩm bẩm, làn da mềm mại trắng nõn của nàng thoáng hồng, cứ như mọi lỗ chân lông lại mở to hết cỡ để tìm cách thoát hơi vậy.
Ngay lần tắm đầu tiên khi xuyên không tới đây, nàng đã phát hiện ra rằng, da trên người nàng trắng hơn da mặt. Nàng nghĩ chắc do Tưởng Nhược Lan thường xuyên chạy chơi bên ngoài, hứng chịu nắng gió, mà ở thời đại này đâu có đồ dưỡng da tốt đâu, vì vậy da mặt mới đen và thô như thế. Nhưng thời gian này ngày nào nàng cũng ở trong phủ không đi đâu, da đã bắt đầu hồi phục, mịn màng hơn. Vốn nàng định chế một chiếc mặt nạ làm trắng da để dùng hằng ngày, sau nghĩ, làm cho mình đẹp lên để làm gì? Ngộ nhỡ khiến người nào đó nổi “thú tính” thì chẳng phải biến thành tự làm tự chịu hay sao?
Tưởng Nhược Nam mặc y phục xong, đi vòng qua tấm bình phong, thấy Cận Thiệu Khang ngồi dựa vào ghế, mắt nhắm hờ, bộ dạng như đang ngủ, có lẽ do gần ánh nến nên mặt hắn khá hồng hào.
Mắt nàng nhìn quanh rồi lại nhìn lên giường, chỉ thấy một chiếc chăn trắng ngần bị kéo lên một góc, để lộ một tấm vải màu trắng ngay ngắn phía dưới. Tưởng Nhược Nam biết, đấy chính là chiếc khăn tay chứng minh sự trong trắng của người con gái, ngày mai phải dâng lên cho Thái phu nhân kiểm tra.
Tưởng Nhược Nam chau mày, vô thức đứng cách xa chiếc giường hơn, nàng lùi về phía sau hai bước, lùi tới tận chỗ cửa sổ.
Hương thơm càng lúc càng nồng, cơ thể mỗi lúc lại nóng hơn, cảm giác như nhiệt lượng từ bên trong muốn xông ra ngoài, khiến người ta chỉ muốn cởi sạch y phục trên người ra cho đỡ vướng víu.
Cận Thiệu Khang không nhúc nhích, nàng cũng đứng im, không khí trong phòng tĩnh lặng tới mức nghe được cả tiếng đập của trái tim mình.
Thế này là thế nào? Chẳng lẽ nàng cứ phải đứng ở đây cả buổi tối? Tưởng Nhược Nam nhìn về phía Cận Thiệu Khang, thấy hắn vẫn nhắm mắt, lại nghĩ, hắn ngủ rồi ư? Nếu hắn ngủ thật thì chẳng phải nàng có thể lên giường ngủ sao? Ngày mai có thể nói với Thái phu nhân rằng, là con trai bà không muốn động vào nàng, không thể trách nàng được.
Nghĩ đến đây, nàng bước hai bước về phía giường, nhưng ngay lập tức dừng lại.
Không được, nàng ngủ trên giường như thế, hắn lại tưởng nàng ra ám thị cho hắn thì làm sao?
Lúc này, Tưởng Nhược Nam bối rối tới mức chỉ muốn đá bay Cận Thiệu Khang ra ngoài. Cũng không thể trách nàng, kiếp trước nàng còn chưa từng yêu, nàng đâu có biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào?
Cận Thiệu Khang đâu có ngủ, hắn là không biết phải xử lý tình huống kỳ dị này thế nào, nên mới vô thức nhắm mắt lại để né tránh.
Nhưng hắn cảm nhận được Tưởng Nhược Nam bước tới bước lui, hắn cho rằng nàng buồn vì sự lạnh nhạt của mình. Nghĩ đến thời gian này, nàng vì muốn có được sự đón nhận của hắn mà nỗ lực, sự nhẫn nại chịu đựng của nàng vì muốn làm hắn vui, tim hắn bất giác trào dâng cảm giác xót thương.
Thôi, hắn còn kiên trì gì nữa, lấy thì cũng đã lấy về rồi, nàng cũng chịu vì hắn mà thay đổi, hắn hà tất phải khiến nàng tổn thương? Làm một đôi phu thê chân chính với nàng, để nàng sinh con cho mình… Nghĩ đến đây, tim hắn bỗng trở nên ấm áp, đột nhiên cảm thấy như thế cũng không tệ…
Tảng đá trong lòng được đặt xuống rồi, ngọn lửa trong lòng lại như con ngựa hoang muốn bứt dây cương lồng lên, đâm ngang xé dọc cơ thể hắn, khiến hắn suýt nữa thì không khống chế được bản thân mình!
Đột nhiên hắn đứng bật dậy.
Bên kia, Tưởng Nhược Nam đang suy nghĩ, đột nhiên thấy Cận Thiệu Khang đứng dậy, nàng giật mình lùi lại phía sau một bước, buột miệng nói: “Chàng định làm gì?” Lời vừa nói ra lại thấy không thể nhịn được cười, câu thoại này thật giống các cô gái ngây thơ trong phim của Châu Tinh Trì thế nhỉ?
Hắn định làm gì, chẳng phải đã rất rõ ràng hay sao?
“Khuya rồi, ngủ thôi!” Cận Thiệu Khang mặt không biểu cảm nói, giọng hơi khàn khàn, nghe mà khiến trái tim Tưởng Nhược Nam buồn buồn.
“Hầu gia ngủ trước đi. Thiếp… Tóc thiếp còn chưa khô…” Mãi mới tìm được một cái cớ, để chứng minh lời mình nói, nàng còn cố ý hất mái tóc dài đang ướt.
Nhưng nàng lại không biết, đây là một động tác hết sức nữ tính. Mỗi lần nàng giơ tay lên, y phục trên người nàng lại bị kéo lên theo, đường nét trên cơ thể nàng theo đó mà thoắt ẩn thoắt hiện, mái tóc dài đen láy thả trên vai, từng sợi từng sợi quấn vào nhau, khiến nàng trông rất yêu kiều.
Cận Thiệu Khang thở dài thườn thượt, nếu không phải nhờ hắn chịu khó tu dưỡng một thời gian dài, thì lúc này hắn cũng sẽ giống các nam tử bình thường khác mà nhảy bổ vào nàng rồi. Khó khăn lắm mới kiềm chế được ý nghĩ ấy, cơ thịt toàn thân căng ra tới phát đau, hắn nhìn Tưởng Nhược Nam dang hai tay ra, Tưởng Nhược Nam lại nhìn hắn không hiểu, hắn làm vậy là muốn nàng nhào vào lòng hắn sao?
Nàng vội vàng quay người đi, vờ như đang ngắm phong cảnh bên ngoài.
Còn lâu ta mới thèm, đừng có mơ!
Cận Thiệu Khang bất lực, đành tự mình cởi áo, thầm lẩm bẩm, vấn đề quy tắc nàng còn phải học hành tử tế hơn nữa, đến cởi áo cũng không biết…
Hắn cởi áo ngoài, thay áo ngủ vào, nằm lên giường, khi nhìn thấy tấm khăn màu trắng trải trên giường, khóe miệng bất giác nhếch lên thành một nụ cười khá đẹp.
Tưởng Nhược Nam dựa vào cửa sổ, vừa mong cho hắn mau ngủ vừa mong tóc mình cứ mãi thế này đừng khô vội, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm, nhỏ của hắn.
“Sau này buổi tối đừng gội đầu, không tốt cho sức khỏe, sẽ bị đau đầu đấy.”
Tưởng Nhược Nam chớp chớp mắt. Hắn cũng biết những điều này? Nhưng nàng không quay đầu lại.
Mùi hương thơm trong phòng sực nức tới mức nàng bắt đầu không thể chịu nổi, nàng xoay người, tìm đến chỗ lò hương, đem chuyển cả ra phòng ngoài.
Lúc đi vào, nàng lại nghe thấy Cận Thiệu Khang hỏi: “Nàng đang làm gì thế?”
“Không biết Ánh Tuyết đốt hương gì, mùi ngọt sực cả lên khiến thiếp đau đầu quá!” Tưởng Nhược Nam đáp.
Hương?
Cận Thiệu Khang bỗng lóe lên một ý nghĩ, đột nhiên hắn hiểu ra.
Đều tại mùi hương đó tác quái, nhất định là do mẫu thân sai người tới thắp, có lẽ bà sợ hắn không thể động phòng thuận lợi với Tưởng Nhược Lan nên mới đốt loại hương ấy!
Chẳng trách bản thân hắn lại có những cảm xúc như vậy, thì ra là do mùi hương đó kích thích.
Cận Thiệu Khang đột nhiên hiểu, thì ra định lực của hắn hoàn toàn không có vấn đề gì.
Sau khi chuyển lò hương ra ngoài, mùi hương trong phòng cũng dần thông qua cửa sổ nhạt bớt đi, không khí trở nên trong lành hơn, Cận Thiệu Khang lại vận khí để đè nén ngọn lửa đang bùng bùng trong lòng xuống.
“Ngủ đi, ngày mai ta còn phải dậy sớm lên triều!”
Cận Thiệu Khang nói xong bèn nằm xuống, nằm vào phía trong, quay lưng ra ngoài.
Có ý gì đây? Tưởng Nhược Nam nhìn lưng hắn, thầm nghĩ, hắn làm vậy là muốn nói, hắn sẽ không nghĩ đến chuyện gì khác sao?
Tưởng Nhược Nam cũng đã mệt. Nàng dịch từng bước từng bước về phía chiếc giường, thầm đoán không biết hắn đã ngủ chưa.
Nàng đi đến bên giường, khe khẽ trèo lên, rồi lại nhẹ nhàng kéo chăn qua, lật người nằm xoay lưng về phía hắn.
Cận Thiệu Khang cảm nhận được nàng đang áp sát lại gần, cảm nhận được nàng đã nằm xuống cạnh hắn, sau đó thứ mùi thơm thanh nhẹ chỉ mình nàng có lại quện vào không khí quấn quýt lấy hắn, xộc cả vào trong hơi thở của hắn, khiến ngọn lửa ở phía dưới bụng lại bắt đầu rục rịch bốc lên.
Thêm nhiệt độ từ cơ thể nàng truyền sang, như muốn nhắc nhở hắn sự tồn tại của nàng. Trái tim hắn bắt đầu đập điên cuồng.
Trong đầu hắn bỗng xuất hiện cảnh hình dáng in lên tấm bình phong khi tắm…
Cơ thể hắn lại bốc cháy bùng bùng!
Mùi hương chết tiệt. Lại có tác dụng mạnh như thế!
Cận Thiệu Khang thầm rủa một tiếng, nhưng không thể chịu đựng được thêm nữa, hắn lẳng lặng quay người lại, vòng tay ôm eo nàng…
Tưởng Nhược Nam vốn đã lơi lỏng cảnh giác, mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, nhưng sự đụng chạm đột ngột này khiến nàng chợt mở trừng mắt, cơn buồn ngủ bỗng dưng tan biến!
Bàn tay đó giống như thăm dò, thấy Tưởng Nhược Nam không có phản ứng gì, bèn bắt đầu di chuyển một cách vô kỷ luật, ngay sau đó lồng ngực nóng hổi áp sát vào lưng nàng, mùi đàn ông nồng đượm bủa vây.
Tưởng Nhược Nam có thể khẳng định rằng nàng không muốn, nhưng không biết tại sao, trái tim nàng không chịu tuân theo sự chỉ huy của đại não mà đập điên cuồng loạn nhịp.
Bàn tay đó chầm chậm di chuyển lên phần ngực của nàng, lòng bàn tay lớn nóng rẫy ôm chặt lấy phần nhô lên, mềm mại ấy, nàng nghe thấy cả tiếng rên khe khẽ, giống như khát vọng lâu ngày đã đạt được niềm vui sướng của sự thỏa mãn…
Cơ thể nàng bắt đầu nóng lên, hơi thở cũng gấp gáp hơn. Đồng thời não nàng cũng suy nghĩ rất nhanh.
Làm thế nào? Làm thế nào đây? Lẽ nào cứ thế này bị hắn ăn sạch hay sao? Trở thành một trong những thê thiếp của hắn, để hắn ngủ với người khác xong lại đến ngủ với mình?
Không được, không được, mặc dù nàng không thể rời khỏi Hầu phủ, nhưng cũng không thể để hắn hưởng lợi dễ dàng thế này!
Lẽ nào nàng thật sự phải giống như những người phụ nữ cổ đại kia, chia sẻ chồng mình với những người phụ nữ khác? Còn vì muốn chồng ngủ với mình nhiều lần hơn mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán với họ?
Thật quá đáng sợ, quá ghê tởm!
Lúc này, Cận Thiệu Khang ở sau lưng nàng từ từ ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu lên mái tóc của nàng.
Tóc nàng không có mùi dầu thơm đậm đặc, mà mang một thứ mùi nhè nhẹ thanh khiết, khi ngửi hắn cảm thấy thật dễ chịu, khiến người ta say đắm tới tận đáy lòng.
Hắn không kìm được nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc nàng, sau đó thuận theo mái tóc dài, hôn đến tai nàng, ngậm vành tai đó bắt đầu nhâm nhi, đùa bỡn, rồi hắn cảm nhận được cơ thể nàng khẽ run rẩy.
Lúc này lòng hắn nóng như có lửa, nhưng cũng dịu dàng như nước. Cảm giác nước lửa giao nhau khiến hắn có một cảm nhận trước nay chưa từng biết.
Hắn nhẹ nhàng lật nàng nằm ngửa ra, để mặt nàng đối diện với hắn, nhưng lại thấy nàng cụp mắt, mí mắt không ngừng run rẩy, hai má ửng hồng, giống như đang sợ lại giống như đang xấu hổ.
Hắn chưa từng nghĩ nàng cũng có lúc đáng yêu, xinh đẹp như thế này.
“Nhược Lan, đừng sợ, sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng.” Hắn vuốt tóc nàng, khẽ nói.
Giọng hắn rất nhẹ, rất dịu dàng, không gian lại yên tĩnh, thời khắc mê muội này khiến trái tim nàng bất giác rung động.
Nàng chầm chậm ngước mắt lên, nhìn hắn, hai mắt hắn rất đen, rất sáng, giống như đốm lửa nhỏ đang nảy múa trong không trung. Hắn chăm chú nhìn nàng, môi thoáng mỉm cười, đôi môi đẹp cong lên thành một đường cong hoàn mỹ, lúm đồng tiền bên má trái lại vui vẻ xuất hiện.
Thật là một khuôn mặt khiến phụ nữ không thể không rung động, nhưng khuôn mặt này, nụ cười này, cái ôm này, không bao giờ chỉ thuộc về một mình nàng…
Nàng có thể cảm nhận được thành ý của hắn, nàng cảm nhận được thành ý trong câu nói vừa rồi.
Nhưng…
“Đối xử tốt” mà hắn hứa, tuyệt đối không phải cách đối xử mà nàng mong đợi, thứ hắn có thể cho nàng là một phần tư, hoặc nhiều hơn, hoặc sẽ ít hơn một chút, vĩnh viễn không bao giờ đầy đủ.
Nàng nhìn hắn chớp chớp mắt, vào giây phút ấy, trái tim nàng đột nhiên lại rắn như đá.
“Vậy chàng sẽ đối tốt với thiếp hơn hay là đối tốt với Vu Thu Nguyệt hơn?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.